Tôi sinh con gái trong một phòng trọ 8m². Nghèo, khổ, bị người đời xì xào. Nhưng tôi nuôi nó bằng tất cả những gì mình có.

Tôi sinh con gái trong một phòng trọ 8m². Nghèo, khổ, bị người đời xì xào. Nhưng tôi nuôi nó bằng tất cả những gì mình có.
Tôi không ngờ… hai mươi năm sau trở về, tôi lại tìm thấy một đứa con gái khác – đứng ngay trước cửa nhà mình.


1. 17 tuổi – bị đuổi khỏi nhà trong một đêm mưa

Năm lớp 10, khi nhìn thấy hai vạch hiện lên, tôi hoảng đến mức tay chân rụng rời. Chưa kịp giấu, bố mẹ đã phát hiện.
Bố tôi giận đến tím mặt:

– Mày làm nhục dòng họ này. Từ giờ, mày không còn là con tao.

Đêm đó, giữa cơn mưa lớn, mẹ ném cái balo rách xuống sân, đẩy tôi ra ngoài như đẩy một kẻ lạ.

Không một đồng, không nơi để đi.
Tôi ôm bụng, vừa đi vừa nuốt nước mắt.


2. Tôi sinh con trong phòng trọ 8m²

Phòng trọ chỉ kê vừa chiếc quạt cũ, tấm nệm mỏng và một cái bếp điện bé xíu.

Người ta xì xào:
“Con nít mà chửa, rồi nuôi bằng gì?”
“Không biết cha nó là ai.”

Tôi mặc kệ.

Tôi sinh ra một bé gái. Gầy, nhỏ xíu, nhưng đôi mắt sáng như sao.
Tôi nhìn nó và tự hứa:
“Dù nghèo cỡ nào, mẹ cũng nuôi con tử tế.”


3. Lên Sài Gòn – bắt đầu từ con số 0

Khi con tròn hai tuổi, tôi ôm nó lên Sài Gòn.
Ban ngày làm phục vụ, tối đi học nghề, rảnh thì bán hàng online.

Tôi ít ngủ đến mức nhiều hôm mở mắt cũng không phân biệt nổi sáng với tối.

Nhưng rồi, trời không phụ người chịu khó.

Tôi bén duyên kinh doanh, mở cửa hàng, rồi mở công ty.
Sau 6 năm – mua được nhà.
10 năm – có chuỗi cửa hàng.
20 năm – tài sản vượt 200 tỷ.

Người đời gọi tôi là “phụ nữ thép”.

Nhưng sâu trong ngực tôi, vẫn có một vết sẹo:
nỗi đau bị bố mẹ ruột ruồng bỏ.


4. Ngày trở về – để cho họ biết họ đã mất gì

Tôi lái chiếc Mercedes mới cứng về quê.
Căn nhà vẫn tàn tạ như hai mươi năm trước:

Cổng gỉ sét.
Tường tróc vữa.
Sân cỏ mọc um tùm.

Tôi gõ mạnh ba tiếng.

Cánh cửa mở ra… một cô gái khoảng 18 tuổi.
Và tôi chết sững.

Nó giống tôi đến mức lạnh sống lưng.
Như nhìn thấy chính mình của ngày xưa.

– Cô tìm ai ạ? – con bé lễ phép hỏi.

Trước khi tôi kịp nói, bố mẹ tôi bước ra.
Khi nhìn thấy tôi, họ đứng chết trân.


5. “Ngoại ơi, ai vậy?” – Một câu khiến tim tôi thắt lại

Cô bé chạy tới ôm mẹ tôi:

– Ngoại ơi, ai vậy ạ?

Ngoại?

Tôi nhìn bố mẹ:

– Con bé này… là ai?

Mẹ tôi bật khóc:

– Nó… là con gái của con.

Tôi choáng váng:

– Không thể nào! Con gái tôi sống với tôi từ nhỏ đến lớn!

Bố tôi run rẩy:

– Chúng tao… nhận nuôi một đứa bé bị bỏ ở cổng nhà… cách đây 18 năm.

Tôi lạnh cả người.


6. Chiếc khăn cũ – và sự thật không ngờ

Mẹ tôi mang ra một chiếc khăn nhỏ, đã sờn và ngả màu.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Đó là chiếc khăn duy nhất tôi quấn cho con gái mình khi mới sinh.

Không ai biết chiếc khăn đó từng tồn tại.

Vậy ai là người đặt đứa bé trước cửa nhà bố mẹ tôi?

Chỉ có một người…
Cha ruột của con gái tôi.

Hắn đã biến mất nhiều năm trước.
Hắn đã có đứa con khác với người đàn bà khác.
Rồi hắn bỏ lại đứa bé đúng nơi hắn biết ngày xưa tôi từng bị đuổi đi.

Lòng tôi thắt lại, vừa đau vừa tê dại.


7. Con bé quay sang hỏi tôi:

– Cô ơi… sao cô khóc vậy?

Tôi kéo nó vào lòng, nước mắt rơi không kiểm soát.

Bố mẹ tôi quỳ xuống:

– Cho chúng tao xin lỗi. Bố mẹ sai rồi. Nhưng con bé… nó vô tội.

Hai mươi năm oán hận trong tôi… không biết từ bao giờ đã mềm lại.

Không phải vì họ đúng.
Mà vì tôi hiểu:
Đứa bé này cần một mái nhà.
Và tôi cần đóng lại cánh cửa quá khứ.


8. Kết

Tôi nắm tay cô bé – đứa con mà cuộc đời gửi đến cho tôi theo một cách kỳ lạ:

– Từ hôm nay… cô là chị của con.

Bố mẹ tôi bật khóc như trẻ con.

Còn tôi…
lần đầu tiên sau hai mươi năm,
tôi cảm thấy mình đã thật sự trở về.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *