Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Rùпg Rợп: Bṓ CҺồпg PҺȃп X.ác, X.ẻ T.Һịt Coп Dȃu Để Làm Lòпg Xe Đιếu

Rùпg Rợп: Bṓ CҺồпg PҺȃп X.ác, X.ẻ T.Һịt Coп Dȃu Để Làm Lòпg Xe Đιếu

Rùпg Rợп: Bṓ CҺồпg PҺȃп X.ác, X.ẻ T.Һịt Coп Dȃu Để Làm Lòпg Xe Đιếu

Tại một vùng quê heo hút phía Nam tỉnh Bình Lâm, người dân vẫn chưa thôi rợn tóc gáy khi nhắc đến căn nhà nhỏ nằm cuối con dốc đất đỏ – nơi từng là mái ấm của gia đình ông Ngô Văn Đình, 62 tuổi. Trước kia, ông Đình được xem là người thợ mộc khéo tay, sống trầm lặng sau biến cố mất vợ. Cả làng ai cũng nghĩ ông cô độc, sống cùng người con trai là Ngô Minh Quân và cô con dâu tên Phạm Thiên Lý – một cô gái xinh đẹp, hiền hậu từ thị trấn về làm dâu.

Lý là người sống có học, dịu dàng, khéo léo, thường xuyên chia sẻ với hàng xóm về những món ăn ngon, cách chăm sóc gia đình. Nhưng trong chính mái ấm ấy, cô lại là người phải chịu nhiều uất ức nhất. Chồng cô – Quân – là kẻ vô dụng, nghiện game, lười làm, đôi lúc vũ phu. Còn ông Đình – người bố chồng tưởng hiền lành – lại có những ánh mắt lạ lùng mỗi lần nhìn con dâu bước ngang qua sân.

Chẳng ai ngờ rằng, chính từ mái nhà tưởng chừng bình yên ấy lại phát sinh một tội ác kinh hoàng chấn động cả nước.

Vào một buổi sáng tháng 11, hàng xóm thấy căn nhà ông Đình đóng kín cửa bất thường. Không khói bếp, không tiếng nói cười, không bóng dáng của cô Lý tất bật quét sân như thường lệ. Người chị họ của Lý – chị Huyền – gọi điện mãi không thấy bắt máy. Gọi Quân thì chỉ nghe giọng cáu gắt: “Vợ em bỏ về nhà mẹ đẻ rồi!”

Thế nhưng khi chị Huyền gọi về nhà mẹ đẻ Lý ở xã bên thì nhận được câu trả lời sửng sốt: “Nó có về đâu? Cả tuần nay không thấy nó.”

Cảm giác bất an dâng lên như sóng lớn. Mọi người đổ về căn nhà ông Đình. Khi hàng xóm gõ cửa hỏi, ông chỉ ậm ừ: “Vợ thằng Quân chán nản bỏ đi rồi. Tôi cũng không rõ.” Nhưng người dân nơi đây không dễ bị thuyết phục. Nhất là khi một mùi hôi tanh kỳ lạ bốc lên từ phía sau nhà – nơi có chiếc xe điếu cũ kỹ mà ông Đình thường dùng để đi bắt cá.

Một người hàng xóm lẻn vào sau nhà lúc chiều muộn. Trong chiếc xe điếu, thay vì dụng cụ câu cá, người đó phát hiện một bao tải đẫm máu nằm cuộn chặt ở gầm xe. Hốt hoảng, ông ta chạy đi báo công an.

Khi công an đến, mọi thứ như vỡ tung. Trong bao tải ấy là một khúc thân người không đầu, phần da thịt bị róc đến ghê rợn, còn sót lại vài sợi tóc dài vương vãi. Cảnh sát phong tỏa hiện trường ngay trong đêm.

Lực lượng pháp y đến, khám xét toàn bộ căn nhà. Trong nhà bếp, họ phát hiện một chiếc thớt có vết máu đã khô, và dưới bồn rửa là một con dao mổ sắc bén, trên lưỡi dao vẫn còn dính mô mềm và da người.

Ngay lập tức, cả ông Đình và Quân được đưa về trụ sở để điều tra. Nhưng người cha thì im lặng lạnh lùng, còn đứa con thì mồ hôi vã ra như tắm, miệng lắp bắp chẳng nói nổi câu gì.

Sau nhiều giờ đấu trí, trước những bằng chứng rõ ràng, ông Đình cuối cùng cũng thú nhận:

“Tôi giết nó. Vì nó coi thường tôi. Vì nó dám nói tôi là ‘gánh nặng’. Nó dám nói cái nhà này chỉ có nó là người tử tế. Nó dám chống lại tôi!”

Ông ta khai rằng vào đêm định mệnh, sau khi cãi nhau gay gắt với Lý vì cô ngăn không cho Quân mang đồ trong nhà đi cầm, ông Đình lẻn vào phòng cô, dùng đoạn ống tuýp đánh vào đầu khiến cô bất tỉnh. Sau đó, với sự lạnh lùng đến ám ảnh, ông dùng dao mổ heo rạch từng phần cơ thể, bỏ vào các bao tải để phi tang.

Lạnh lẽo hơn, ông đem một phần nội tạng cùng xương nhỏ đốt trong lò than, phần còn lại giấu dưới gầm xe điếu – nơi ông định chở ra sông vứt xác.

Điều khiến dư luận bức xúc không kém là thái độ của Quân – người chồng. Khi vợ mất tích, hắn không đi tìm, không báo công an, cũng chẳng tỏ vẻ đau đớn. Khi bị bắt, hắn liên tục nói: “Con không biết gì! Con ngủ!” Nhưng hàng xóm khai rằng hôm đó Quân thức rất khuya, còn nghe tiếng động lớn trong bếp.

Qua đấu tranh tâm lý, Quân lộ rõ sự mâu thuẫn. Cuối cùng, hắn thừa nhận đã thấy cha kéo xác vợ mình trong đêm, nhưng vì sợ, vì nợ nần, và vì từng có hiềm khích với vợ, hắn im lặng, thậm chí còn giúp cha lau máu, phi tang quần áo dính máu của nạn nhân.

Không chỉ đồng lõa, Quân còn bị phát hiện rút toàn bộ tiền tiết kiệm và vàng cưới của vợ đem đi đánh bạc ngay sau hôm cô mất.

Đi sâu hơn vào nguyên nhân, người ta phát hiện gia đình này đã rạn vỡ từ lâu. Lý từng nhiều lần tâm sự với chị gái rằng cô muốn ly hôn, nhưng sợ mang tiếng “bỏ chồng”. Cô từng bị chồng bạo hành, từng bị bố chồng nhìn chằm chằm như “thú dữ rình mồi”.

Cô từng báo với mẹ ruột: “Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ hãy tìm sự thật trong bếp…”

Không ai ngờ lời dặn dò ấy lại là lời trăn trối cuối cùng.

Sau phiên tòa kéo dài gần một tuần, với hàng trăm người dân theo dõi, ông Đình bị tuyên án tử hình, còn Quân bị kết án chung thân vì đồng lõa giết người và che giấu tội ác.

Nhưng bản án ấy chưa đủ xoa dịu nỗi đau của gia đình nạn nhân.

Mẹ của Lý khóc cạn nước mắt, nói trong phiên tòa:

“Tôi không ngờ đứa con gái tôi nâng niu như trứng lại bị chồng và bố chồng mổ xẻ như súc vật…”

Người dân vùng Bình Lâm từ đó không ai dám đi ngang căn nhà cũ. Xe điếu – biểu tượng của sự bình dị xưa kia – giờ đây trở thành biểu tượng rùng rợn của một tội ác vượt ngoài sức tưởng tượng con người.

Câu chuyện này không chỉ là một vụ án, mà là bản án của sự im lặng, của thói vô tâm, và sự tha hóa nhân cách khi đạo đức bị bỏ quên.

Nó nhắc nhở rằng: một ánh nhìn lệch lạc, một hành động bỏ qua, một lần im lặng vì sợ… có thể khiến tội ác được sinh ra và nuôi lớn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *