ÔNG LÀ CHA TÔI — KHÔNG PHẢI VÌ MÁU MỦ, MÀ VÌ TÌNH YÊU

ÔNG LÀ CHA TÔI — KHÔNG PHẢI VÌ MÁU MỦ, MÀ VÌ TÌNH YÊU

Ông tháo chiếc nhẫn bạc đưa cho bà.

Đây là nhẫn cưới ngày xưa mình mua. Tôi giữ vì không quên được.


Tôi tên là Hà, ba mươi tuổi. Trong mắt nhiều người, tôi có một sự nghiệp đáng mơ ước: giám đốc chi nhánh ngân hàng, nhà riêng, xe riêng, cưới được vợ đẹp, gia đình bên vợ giàu có và đầy quyền thế.

Ai cũng bảo:

Mày đổi đời rồi. Từ thằng con nhà ăn xin mà thành ra thế này, trời đãi mày rồi.

Nhưng họ không biết — tôi chưa từng xem cuộc đời mình là may mắn.

Tôi lớn lên bằng mồ hôi, máu và nước mắt của một người mà không phải ai cũng dám nhận là “cha”.

Người ta gọi ông là Hạnh — gã ăn xin già ở cuối ngõ.


PHẦN 1: NGƯỜI CHE Ô CHO TÔI DƯỚI CƠN MƯA

Tôi không có mẹ.

Ngày ông nhặt tôi về từ bãi rác Vĩnh Lộc, tôi mới chừng hai, ba tuổi. Ông kể:

Tao thấy người ta quấn mày trong khăn đỏ rồi bỏ cạnh thùng rác. Tao không đành lòng để mày chết.

Tôi lớn lên cùng ông. Người ta bố thí bao nhiêu, ông dành hết cho tôi; còn mình thì ăn cơm nguội, đồ thừa.

Những đêm mưa gió, ông ôm tôi trong cái bao tải, vừa che vừa run:

Con ngủ đi, ba canh cho.

Ông chưa từng than đói, chưa từng đánh tôi một cái. Nhưng ông đánh nhau với đời để bảo vệ tôi.

Có lần tôi hỏi:

Sao ba không đi làm như người ta?

Ông xoa đầu, cười buồn:

Hồi trước ba có làm… nhưng rồi có chuyện…

Câu nói bỏ lửng, ánh mắt ông xa xăm.

Trên tay ông luôn có một chiếc nhẫn bạc trầy xước. Ông không bao giờ tháo nó ra.

Tôi hỏi:

Nhẫn đó ai tặng ba?

Ông chỉ cười:

Một người từng là tất cả với ba.

Tôi còn nhỏ, không hiểu. Nhưng tôi biết ông không giống những người ăn xin khác. Ông có học, có cách nói năng và một đôi mắt nặng trĩu quá khứ.


PHẦN 2: NHỮNG NĂM THÁNG ĐỔI ĐỜI

Năm tôi 12 tuổi, ông ngất ở cầu An Sương vì đói. Tôi xin từng người xin bát cháo, nhiều người xua đuổi, có kẻ đá vào người ông.

Tôi khóc gào:

Đừng đá ba tôi!

Tôi đưa ông vào bệnh viện. Khi bác sĩ hỏi:

Ông ấy là gì của con?

Tôi hét lên:

Là cha tôi!

Từ khoảnh khắc ấy, tôi hiểu tôi phải thoát khỏi nghèo.

Tôi học điên cuồng. Ông bán vé số, xin ăn, nhặt ve chai để nuôi tôi ăn học.

Đỗ đại học, rồi tốt nghiệp, tôi vào ngân hàng làm. Mỗi lần đi ngang chỗ ông ngồi xin ở đầu đường, tôi dúi tiền cho ông. Ông đều nói:

Con giữ mà lo tương lai.

Ông chưa từng xin gì cho mình.

Tôi thăng tiến, trở thành quản lý trẻ nhất chi nhánh.

Tôi hỏi ông:

Ba có ước gì không?

Ông chỉ cười:

Ước con không giống ba.


PHẦN 3: NGÀY TÔI CƯỚI

Tôi quen Linh — con gái một gia đình giàu có. Mẹ cô là bà Hương, người phụ nữ quyền lực trong giới bất động sản.

Khi đưa Linh về gặp ba, ông cúi đầu, không dám đứng gần.

Con xứng đáng có hạnh phúc, nhưng nhớ giữ mình. — ông nói.

Ngày cưới, tôi cố thuyết phục ông tham dự. Ban đầu ông từ chối:

Nhà người ta sang, ba đi chỉ làm con xấu hổ.

Tôi ôm ông:

Không có ba thì không có con ngày hôm nay.

Cuối cùng, ông đồng ý. Ông mặc vest tôi mua, còn chiếc nhẫn bạc cũ vẫn nằm ở ngón tay.


PHẦN 4: KHI NHỮNG BÍ MẬT BỊ LẬT RA

Buổi tiệc sang trọng. Mọi ánh mắt đều hướng về sự giàu có và hào nhoáng.

Nhưng khi ba tôi bước vào từ cửa sau… tiếng xì xào nổi khắp hội trường:

— “Cha chú rể là ăn xin thật à?”
— “Trời đất… nhà gái biết chưa?”

Tôi bước đến đỡ ông.

Rồi bà Hương — mẹ vợ tôi — nhìn thấy ba.

Khoảnh khắc ấy như sét đánh giữa nhà.

Bà đứng chết lặng. Miệng run rẩy:

Không… không thể nào…!

Bà lùi lại, mắt mở to kinh hoàng:

Ông… chính là ông!

Ba tôi sợ hãi, nhỏ giọng:

Hương…

Linh hoảng:

Mẹ?

Mẹ vợ tôi hét lên:

Con đừng lại gần ông ta! Người này… từng là chồng của mẹ!

Cả hội trường chết lặng.

Tôi như bị ai đánh mạnh vào ngực.


PHẦN 5: SỐ PHẬN QUAY LẠI ĐÒI NỢ

Bà Hương khóc như gào:

Ba mươi năm trước, tôi và ông chuẩn bị cưới. Tôi mang thai! Rồi một ngày ông biến mất! Không một lời!

Ba tôi nói khẽ:

Tôi bị vu oan, bị đánh đập, bị tống khỏi nhà. Khi quay lại tìm bà… thì bà đã đi mất.

Dối trá! — bà hét lên.

Ba tôi tiếp:

Khi tìm đến tôi biết bà mất đứa bé. Tôi không đủ can đảm đối diện. Rồi tôi gặp thằng bé này… Tôi nghĩ đó là cơ hội làm lại cuộc đời.

Tôi nghẹn lại:

Vậy… con là ai?

Ba tôi nói:

Con không phải đứa bé năm xưa. Con là đứa trẻ ba nhặt được. Nhưng ba yêu con như con ruột.

Bà Hương òa khóc:

Tôi đã tưởng… tôi từng bỏ rơi chính con mình…

Sự thật không phải loạn luân. Nhưng bi kịch thì vẫn đầy ắp.


PHẦN 6: SỰ THẬT SAU CÙNG

Ba quay sang bà:

Tôi biết bà xây cuộc sống mới. Tôi không dám phá. Tôi chỉ muốn nuôi nó thành người.

Ông tháo chiếc nhẫn bạc, đặt lên tay bà.

Đây là nhẫn cưới ngày xưa mình mua. Tôi giữ vì không quên được.

Bà Hương bật khóc:

Sao ông không quay lại? Sao để tôi một mình?

Vì tôi không đủ tốt. — ba nói.

Tôi nhìn ông — người đàn ông lam lũ, chân đất, tay run — mà lòng đau nhói.

Ông nhìn tôi:

Ba không cần con tha thứ. Chỉ cần con đừng xấu hổ vì ba.

Tôi ôm ông bật khóc:

Con tự hào vì có ba.

Hội trường im phăng phắc.


PHẦN 7: LỜI HỨA MUỘN MÀNG

Ba muốn rời đi, nhưng tôi giữ ông lại:

Ba đừng đi nữa. Con chỉ cần ba thôi.

Ông cười buồn:

Ba sợ con mất mặt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông:

Con thành công vì ba. Không có gì khiến con tự hào hơn.

Hôm đó, giữa lễ cưới sang trọng của mình, người tôi nhớ nhất là bóng dáng gầy gò và đôi bàn tay chai sạn của ông.

Ông là cha tôi.

Không phải vì máu mủ.

Mà vì ông yêu tôi hơn bất cứ ai trên đời.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *