Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Người mẹ mất vì đuối nước, cả gia đình mang về nhà an táng – nhưng đến lúc cho vào quan tài thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên: “Mẹ bảo không phải”…
Gia đình ông Lâm sống ở một vùng quê ven sông, nơi cuộc sống trôi qua bình lặng như con nước đầu nguồn. Căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ nằm lặng lẽ bên rặng tre, giữa những thửa ruộng và tiếng chim chiều thưa thớt. Ông Lâm làm nghề sửa đồ, còn bà Hương – người vợ hiền lành, tảo tần – thường mang quần áo ra bờ sông giặt mỗi chiều, khi nắng đã dịu.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mãi bình yên cho đến một buổi chiều định mệnh.
Hôm đó, bà Hương mang thúng quần áo xuống bến sông như thường lệ. Nhưng khi trời sập tối, bà vẫn chưa quay về. Ông Lâm nghĩ bà nán lại trò chuyện với mấy người hàng xóm nên không quá lo. Thế nhưng trời tối mịt, vẫn không thấy bà đâu. Cả nhà bắt đầu sốt ruột. Ông Lâm cầm đèn pin ra bờ sông tìm, gọi khản cả giọng. Càng tìm, lòng ông càng lạnh buốt, run lên từng cơn.
Sáng hôm sau, dân làng phát hiện thi thể một người phụ nữ trôi dạt về phía hạ lưu, cách nơi bà Hương thường giặt đồ hơn một cây số. Thi thể đã bị ngâm nước lâu, khuôn mặt biến dạng khó nhận, nhưng vóc dáng và quần áo gần như trùng khớp với bà.
Ông Lâm đến nhận dạng. Vừa nhìn thấy thi thể, chân ông khuỵu xuống. Dù gương mặt không còn rõ, nhưng chiếc áo hoa nâu – chiếc áo bà Hương thường mặc – vẫn còn dính bùn nước. Trong nỗi đau tột cùng và vì mọi việc diễn ra quá gấp gáp, ông quyết định mang thi thể về lo hậu sự. Chính quyền địa phương cũng không yêu cầu giám định kỹ vì không có dấu hiệu bất thường.
Tang lễ được tổ chức nhanh chóng theo phong tục làng quê. Khói hương nghi ngút hòa cùng tiếng khóc nghẹn ngào. Căn nhà nhỏ ngập trong tang thương. Ông Lâm ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn, tay nắm chặt khăn tang. Các con ông, đứa lớn đứa nhỏ, đều quỳ lặng lẽ bên linh cữu. Trong đó, thằng bé Bin – đứa con út mới lên năm – vẫn chưa hiểu hết sự mất mát, nhưng đôi mắt đỏ hoe, cứ nhìn quanh như đang tìm kiếm điều gì.
Chiều hôm ấy là lễ nhập quan. Thi thể đã được khâm liệm, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ đặt nắp quan tài.
Bỗng giữa không gian trầm mặc, một tiếng la thất thanh vang lên:
— “Không phải mẹ! Mẹ bảo con… không phải mẹ!”
Mọi người giật mình quay lại. Bin từ đâu chạy tới, mặt mũi hoảng loạn, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt giàn giụa.
— “Mẹ đang lạnh! Mẹ ở chỗ cây cong! Mẹ bảo con vậy mà!” – nó hét lên, hai tay vung loạn xạ, chỉ về phía quan tài.
Không khí trong nhà như đông cứng lại. Có người thì thào:
— “Nó còn nhỏ, chắc sốc quá nên nói mê…”
Bà nội của Bin run giọng, cố trấn an:
— “Chắc… chắc nó mơ gì đó thôi…”
Nhưng Bin không dừng lại. Nó lao tới, giật phăng khăn tang trên đầu, gào lên nức nở:
— “Người này không phải mẹ! Mẹ đang lạnh! Mẹ kêu con tới cứu mẹ ở chỗ cây cong!”
Đám đông sững sờ. Có người nắm tay ông Lâm, hạ giọng:
— “Anh à… trẻ con đôi khi nó nhạy lắm…”
Ông Lâm nãy giờ ngồi bất động như tượng. Bàn tay gân guốc siết chặt. Trong đầu ông chợt lóe lên một hình ảnh mà nỗi đau đã che lấp bấy lâu: khi ông nhận thi thể, gương mặt nạn nhân đã trương nước, không thể nhận ra rõ ràng, ông chỉ dựa vào quần áo để xác định.
Một ý nghĩ lạnh toát chạy dọc sống lưng ông: “Không lẽ…”
Ông Lâm đứng phắt dậy, giọng run nhưng dứt khoát:
— “Tạm dừng nhập quan! Tôi xin… kiểm tra lại hiện trường!”
Không ai phản đối. Sự kiên quyết của ông cùng tiếng khóc của đứa trẻ khiến ai nấy đều thấy bất an. Cả nhà vội vàng kéo nhau quay lại bờ sông – nơi phát hiện thi thể ban đầu. Bin đi trước, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt tay cha, đôi chân bé chạy nhanh như bị một lực vô hình thôi thúc.
Đến gần bến cũ, thằng bé lắc đầu, chỉ tay:
— “Không phải ở đây! Mẹ ở chỗ cây cong! Đi sâu nữa!”
Người lớn nhìn nhau, rồi lặng lẽ bước theo. Họ rẽ vào một lối mòn nhỏ, len qua bụi lau, nơi nước vừa rút, để lộ những rễ cây chằng chịt. Không khí nặng nề, ai cũng nín thở.
Bỗng… một âm thanh yếu ớt vang lên:
— “Cứu… tôi… với…”
Tiếng rên khẽ như gió, nhưng rõ ràng là tiếng người.
Tất cả chết lặng trong giây lát, rồi đồng loạt lao về phía âm thanh đó…