NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN

NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN

Tôi về làm dâu năm 27 tuổi.
Nhà chồng chỉ có ba người: mẹ chồng – bà Lành, chồng tôi – Khang, và tôi.

Bà Lành là người ít nói, nhưng ánh mắt lúc nào cũng hiền như nước mưa đầu mùa. Bà không bao giờ bắt tôi dậy sớm, không ép tôi vào bếp đứng lửa, chỉ dặn:

Con với thằng Khang cố mà thương nhau. Vợ chồng không biết nhường, dễ xa lắm.

Tôi tin bà.
Và tôi cũng tin Khang.
Cho đến ngày niềm tin rơi vỡ như thủy tinh trên nền gạch.


1. Tin nhắn 12 tuần

Một tối, tôi đang phơi đồ, điện thoại của Khang rung trên bàn khách.

Một số lạ.

Tôi mở ra, tim khựng lại:

“Anh ơi, thai 12 tuần rồi.”

Tôi đứng chết trân.
Một câu tin nhắn… đủ để bóp nghẹt trái tim của bất kỳ người vợ nào.

Khang từ trên lầu bước xuống, thấy mặt tôi trắng bệch, anh nhìn vào màn hình… rồi im lìm, như tất cả máu trong người vừa bị rút ra.

— Cô ấy là ai? — tôi hỏi, giọng khàn đặc.

Khang ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu:

Anh xin lỗi…

Chỉ ba từ, và cả thế giới của tôi sụp xuống.

Mẹ chồng nghe tiếng động chạy ra, ôm lấy tôi khi chân tôi gần khuỵu xuống.
Bà không mắng Khang, cũng không trách tôi.
Chỉ ôm, và để tôi khóc.


2. Câu nói khiến tôi tê liệt

Đêm đó, khi tôi đang thu dọn đồ, mẹ chồng gõ cửa.

— Con dừng tay lại đi.

Tôi thở hắt:

— Mẹ không cần khuyên con tha thứ đâu ạ. Con chịu không nổi.

Bà nhìn tôi, rất lâu, rất sâu.
Rồi nói câu khiến tôi không tin vào tai mình:

Con đưa nhân tình của thằng Khang về đây. Đưa nó về… để mẹ chăm.

Tôi sững sờ đến mức tim tôi quên cả nhịp đập.

— Mẹ… mẹ nói thật ạ?

Bà chống tay lên đùi, thở dài:

— Ừ. Con đưa nó về. Để mẹ lo cho.

Một vết nứt lớn toác ra trong lòng tôi.
Hóa ra… bà chọn bênh cô gái kia.

Tôi không hỏi thêm một câu.
Tôi kéo vali, bỏ lại sau lưng tiếng gọi thất thanh của Khang:

Em đừng đi! Mẹ không có ý đó đâu!

Tôi chỉ buông một câu:

— Gia đình anh muốn bảo vệ ai… thì tự quyết đi.


3. Ba ngày biến mất

Tôi về nhà mẹ ruột.
Ba ngày, tôi không ăn. Không ngủ.
Cả người rỗng không như cái bóng.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống như vậy rất lâu.

Cho đến ngày thứ tư, mẹ chồng tôi xuất hiện trước cửa phòng, tay ôm túi trái cây, mắt đỏ hoe:

— Con gầy quá rồi.

Tôi lạnh như băng:

— Mẹ đến để đưa cô ấy về nhà chưa?

Bà ngồi xuống cạnh tôi:

— Con nghĩ mẹ nói câu hôm đó… là thật lòng sao?

Tôi ngẩng lên.

— Mẹ bảo con đưa nhân tình của chồng con về nhà mà.

Bà nắm tay tôi, bàn tay run nhẹ:

Mẹ bảo đưa nó về… để mẹ còn nhìn rõ mặt nó. Để mẹ giữ nó lại, mẹ mới có cớ mà điều tra. Mẹ làm vậy… để bảo vệ con.

Tôi chết lặng.

Bà tiếp tục, từng chữ như rơi xuống nền phòng:

— Mẹ từng bị chồng phản bội. Khi mẹ mang thai thằng Khang, bố nó… theo người khác. Người đó cũng có bầu. Mẹ từng yếu đuối chấp nhận họ, để rồi tự hành mình cả đời. Mẹ không muốn con lặp lại bi kịch của mẹ.

Tôi cứng người, tim thắt lại.

— Vậy… mẹ muốn con đưa cô ta về… để mẹ xử lý?

Bà gật đầu.

— Con là con dâu mẹ chọn. Mẹ không để ai ức hiếp con.

Nước mắt tôi rơi ngay lập tức.


4. Sự thật của cái thai

Một tuần sau, mẹ chồng gọi tôi trở lại.

Khang ngồi đó, hốc hác như người vừa rơi xuống vực.

Bà đặt xấp giấy trước mặt tôi:

Kết quả ADN trước sinh. Đứa trẻ không phải con Khang.

Cả phòng im như tắt thở.

Khang thì thào:

— Con… con bị cô ta gài?

Bà gật nhẹ:

— Nó quen thêm hai người nữa. Nó nói thẳng với mẹ: nó muốn “đổi đời”. Mẹ bảo đưa nó về để giữ nó lại, để xét nghiệm. Không để nó trốn.

Tôi nhìn bà, mà cả người run lên vì biết ơn:

— Mẹ đã biết từ đầu?

— Mẹ nghi. Còn con, con đau quá nên không tỉnh táo. Mẹ thương con hơn con nghĩ.


5. Kẻ thứ ba

Ngày hôm sau, cô nhân tình bị đưa đến nhà.

Cô ấy không còn vẻ thách thức như trong tin nhắn.
Cô run rẩy:

— Cháu sai rồi… cháu chỉ muốn có tiền…

Mẹ chồng tôi nhìn cô bé ấy như nhìn một đứa con lạc đường:

— Đời người dài lắm. Đừng bán rẻ tương lai vì một cú liều.

Tôi nhìn cô ấy, bỗng thấy thương nhiều hơn giận.
Tuổi còn trẻ, ham dại, rồi tự gieo họa cho mình.


6. Ai là người được chọn?

Ba ngày sau, mẹ chồng nắm tay tôi:

— Về nhà đi con. Mẹ luôn xem con là con dâu của mẹ.

Tôi nghẹn ngào.

— Con về… nhưng con cần thời gian. Con người ta ai cũng sai. Quan trọng là biết sửa.

Khang cúi đầu, giọng khản đặc:

— Bao lâu anh cũng đợi.


7. Ba tháng sau

Khang thay đổi thật.

Không còn những tin nhắn bí mật.
Không còn những cuộc “đi công việc” lúc 10 giờ tối.
Không còn nóng nảy khi tôi hỏi han.

Anh đi học lớp tiền sản, dù tôi chưa có bầu.
Anh nói:

— Anh muốn học trước. Sau này đỡ lóng ngóng.

Tôi bật cười mà nước mắt lại cay.

Mẹ chồng nhìn chúng tôi, ánh mắt mệt mỏi nhưng bình yên:

— Gia đình nào cũng có bão. Quan trọng là sau cơn bão… ai còn chọn đứng cạnh nhau.

Tôi nhìn bà – người phụ nữ không sinh ra tôi, nhưng chọn tôi bằng cả trái tim.

Và tôi hiểu:

Người được chọn… chưa bao giờ là kẻ chen vào gia đình này.
Mà là người mà mẹ chồng tôi quyết giữ lại bằng mọi giá.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *