NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐỨNG TRƯỚC MẸ CHỒNG

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐỨNG TRƯỚC MẸ CHỒNG

Căn nhà gỗ cũ nằm lọt thỏm trong con hẻm nhỏ. Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng xiên qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào gương mặt nhăn nheo của bà cụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ. Bà không khóc, cũng không nói, chỉ cúi đầu nhìn đôi bàn tay gầy guộc đặt trên đùi.

Trước mặt bà là hai người phụ nữ.

Một người ăn mặc chỉnh tề, tay cầm túi xách hàng hiệu, gương mặt sắc lạnh nhưng đôi môi run run vì cố kìm nén. Người còn lại mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, tay cầm bát cháo đã nguội, ánh mắt hoang mang xen lẫn mệt mỏi.

Không khí trong căn phòng đặc quánh.

Cô có biết mình đang làm gì không? — người phụ nữ ăn mặc sang trọng lên tiếng, giọng cao và sắc. — Đây là nhà chồng cô. Trước mặt là mẹ anh ấy. Cô còn biết xấu hổ không?

Người cầm bát cháo cúi đầu. Đó là Thảo — con dâu trong nhà.

Bà cụ khẽ ho một tiếng, như muốn ngăn lại, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Bà đã nghe hết. Đã biết hết. Chỉ là… bà không muốn tin.

Ba tháng trước, con trai bà — Hùng — nhập viện sau một tai nạn lao động. Anh nằm liệt giường, mất khả năng đi lại tạm thời. Mọi gánh nặng trong nhà đổ dồn lên vai Thảo. Cô chăm chồng, chăm mẹ chồng, đi làm thêm, xoay xở từng đồng.

Người ngoài nhìn vào đều khen Thảo có hiếu, có tình.

Không ai biết, những đêm Hùng nằm bất động trong phòng, Thảo ngồi một mình ngoài hiên, khóc đến cạn nước mắt. Cô mới 32 tuổi. Tuổi còn trẻ, đời sống còn dài, nhưng trước mắt chỉ là những ngày lặp đi lặp lại của bệnh viện, thuốc men và tiếng thở dài.

Rồi Minh xuất hiện.

Minh là khách hàng thường xuyên ở chỗ Thảo làm thêm. Anh ta quan tâm, hỏi han, lắng nghe. Ban đầu chỉ là vài câu chuyện vu vơ. Sau đó là những tin nhắn khuya. Rồi những buổi cà phê “cho đỡ mệt”.

Thảo biết mình sai. Ngay từ đầu.

Nhưng cô vẫn bước tiếp, như người rơi xuống nước, biết là chết nhưng vẫn với tay tìm một hơi thở.

Cháu… cháu không cố ý… — Thảo nói khẽ, giọng vỡ ra.

Người phụ nữ đứng đối diện là Lan, chị gái của Hùng. Chính Lan là người phát hiện ra mối quan hệ đó. Tin nhắn. Cuộc gọi. Và cả việc Thảo nhiều lần lấy tiền trong nhà với lý do “đóng viện phí”, trong khi thực tế lại dùng cho những cuộc hẹn lén lút.

— Không cố ý? — Lan cười nhạt. — Chồng nằm một chỗ, mẹ già đau yếu, cô đi ngoại tình mà gọi là không cố ý?

Thảo quỳ xuống.

Bát cháo rơi xuống sàn, vỡ tan. Cháo tràn ra, loang lổ như chính cuộc đời cô lúc này.

— Con xin lỗi… — Thảo khóc. — Con biết con sai. Nhưng con mệt mỏi lắm rồi…

Bà cụ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt bà không giận dữ, chỉ buồn sâu thẳm.

— Mệt… thì cũng không được làm chuyện thất đức — bà nói, giọng run run. — Con có nghĩ đến thằng Hùng không?

Thảo bật khóc nức nở. Cô nghĩ đến Hùng. Nghĩ đến người đàn ông nằm bất động trên giường, mỗi tối vẫn nắm tay cô rất chặt, thì thầm:
Có em là anh còn sống được.

Chính điều đó khiến Thảo đau nhất.

Cô không phản bội vì hết yêu.
Cô phản bội vì yếu lòng.

Lan quay đi, hít một hơi thật sâu:
— Anh Hùng biết chuyện rồi.

Câu nói như nhát dao cuối cùng.

Thảo sững sờ, ngẩng lên:
— Anh ấy… nói gì?

— Anh ấy không nói gì cả. — Lan đáp. — Chỉ im lặng. Mà im lặng… mới là đáng sợ nhất.

Ngoài sân, gió thổi qua hàng cây, lá rơi lả tả. Căn nhà cũ như già đi thêm vài tuổi chỉ trong một buổi chiều.

Bà cụ khẽ thở dài:
— Con đi đi.

Thảo ngẩng lên, hoảng hốt:
— Mẹ…

— Đi đi. — Bà nhắm mắt. — Mẹ không đủ sức nhìn con thêm nữa. Cũng không đủ sức trách.

Thảo cúi đầu lạy mẹ chồng ba lạy, rồi đứng dậy bước ra khỏi căn nhà. Không vali. Không túi xách. Chỉ có đôi tay trắng và một vết nứt không bao giờ lành trong lòng.

Trong phòng, bà cụ ngồi lặng. Lan đứng bên, không nói gì.

Có những sai lầm không cần ai trừng phạt.
Chính lương tâm là bản án nặng nhất.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *