NGỦ NHỜ TRONG NGÔI NHÀ CÓ MỘ GIỮA PHÒNG KHÁCH

NGỦ NHỜ TRONG NGÔI NHÀ CÓ MỘ GIỮA PHÒNG KHÁCH

Đức, 28 tuổi, quê Long An, lên Sài Gòn học tập và làm việc từ năm 18 tuổi. Dù sống ở thành phố lâu năm, Đức vẫn thích không khí thôn quê: sáng nghe gà gáy, chiều trẻ con nô đùa, tối ngồi trước sân nhìn trời đầy sao – thứ cảm giác bình yên mà phố thị không có.

Một lần, Hải – đồng nghiệp thân thiết – rủ Đức về quê chơi vài ngày. Nghe nói nhà có vườn trái cây rộng, không khí mát mẻ, Đức gật đầu ngay, không chút đắn đo. Cậu nghĩ đơn giản: về quê nhậu vài bữa, ngủ võng cho đã, rồi lại lên Sài Gòn.

Chuyến đi bắt đầu vào chiều thứ sáu. Đường về quê Hải phải qua phà, tới nơi thì đã hơn 9 giờ tối. Hai đứa chạy xe trên con đường xi măng nhỏ, hai bên là vườn cây um tùm, gió sông thổi mát lạnh. Nhà cửa thưa thớt, đèn đóm đã tắt gần hết. Không gian yên ắng đến lạ.

Nhà Hải được xây theo kiểu chữ L. Gian dưới là nơi sinh hoạt, ăn uống; gian trên ngăn bằng tấm rèm là khu thờ cúng và phòng ngủ. Đêm đầu tiên, Đức ngủ rất ngon vì mệt. Ngoài cửa sổ, đom đóm bay đầy trên những tán cây – cảnh tượng đẹp nhưng cũng khiến cậu hơi rợn, vì chưa bao giờ thấy nhiều đến vậy.

Sáng hôm sau, Đức hào hứng đi tham quan vườn trái cây, ao cá, cầu khỉ sau nhà. Mọi thứ đều rất bình thường cho đến khi cậu bước ra sân trước và vô tình nhìn vào gian nhà trên.

Ngay giữa phòng khách, trước bàn thờ, là một ngôi mộ thật – xây cao, ốp gạch đen, có bia mộ rõ ràng.

Đức đứng chết lặng.

Hải nói tỉnh bơ:
– Mộ ông cố tao đó. Chôn từ hồi chiến tranh. Cả nhà quen rồi.

Nghe vậy, Đức nuốt khan. Tối nay, cậu sẽ ngủ trong căn nhà mà chỉ cách một bức tường là nơi người đã khuất nằm. Nhưng đã lỡ hẹn ở lại đến thứ hai, nên cậu đành nén sợ.

Đêm thứ hai, sau khi đi nhậu về gần nửa đêm, Đức ngủ thiếp đi. Khoảng hơn 1 giờ sáng, cậu giật mình tỉnh giấc vì nghe tiếng bước chân lộc cộc trên nền gạch – giống tiếng guốc gỗ của người già. Tiếng bước chân đi từ phòng khách lại gần phòng ngủ.

Rồi Đức nghe tiếng thì thầm, không rõ lời, như hai người đang nói chuyện với nhau.

Cậu nằm bất động, tim đập thình thịch. Trong ánh sáng mờ, Đức thấy một cái bóng cao đứng ngay đầu giường, không rõ mặt. Chỉ vài giây sau, cái bóng biến mất.

Sáng hôm sau, Đức kể sơ cho Hải nghe. Hải im lặng rồi nói:
– Chắc tối qua tao quên thắp nhang xin phép ông bà. Mỗi lần dắt bạn về ngủ là phải báo trước, không là ông bà xuống coi có ai lạ.

Câu nói khiến Đức lạnh sống lưng.

Ngày hôm đó, Đức được bác gái rủ đi chùa trong cồn. Trước khi về, cậu thắp nhang khấn thầm xin phép ông bà tổ tiên, mong được ở lại yên ổn vài ngày.

Đêm chủ nhật, trước khi ngủ, Hải đốt nhang nói rõ ràng:
– Con xin phép ông bà cho bạn con ở lại ngủ. Có gì đừng hù nó, nó sợ lắm.

Khoảng nửa đêm, Đức lại nghe tiếng guốc. Tiếng ghế ngoài phòng khách kẽo kẹt như có người ngồi xuống. Không gian im lặng đến đáng sợ. Đức nhắm mắt, lẩm nhẩm niệm Phật.

Rồi cậu thiếp đi và mơ.

Trong mơ, Đức thấy mình nằm cạnh ngôi mộ. Ánh trăng chiếu mờ mờ. Một ông lão tóc bạc đứng bên mộ, nhìn cậu rồi hỏi:
– Bay là đứa nào mà dám vô đây?

Một giọng khác vang lên: “Bạn của thằng Hải”.

Ông lão quay lưng đi, bóng phía sau cũng theo vào trong tường. Đức choàng tỉnh, mồ hôi ướt lưng, đầu đau nhức dữ dội. Cậu thức trắng tới sáng.

Hôm sau, trên đường về Sài Gòn, Đức vẫn còn ám ảnh. Về đến phòng trọ, giữa ánh đèn sáng và tiếng xe cộ quen thuộc, cậu mới thấy mình thật sự an toàn.

Vài ngày sau, Đức về quê hỏi ông Tám – người lớn tuổi, hiểu chuyện đất đai, mồ mả. Nghe xong, ông Tám chỉ nói:
– Mộ trong nhà không đáng sợ. Đáng sợ là người sống bước vô mà không biết mình đang ở đất của ai. Người lạ không xin phép thì người ta xuống coi mặt thôi, chứ không hại gì.

Ông dặn thêm:
– Đi đâu ngủ nhờ nhà người khác, thấy bàn thờ hay mồ mả thì cứ khấn xin phép một câu. Giữ lễ là được.

Nghe vậy, Đức mới hiểu. Nỗi sợ trong lòng dịu xuống, thay vào đó là sự kính trọng.

Sau chuyến đi ấy, Đức rút ra một điều:
Không phải nơi nào có mộ cũng đáng sợ. Chỉ cần người sống biết tôn trọng, giữ lễ, thì âm dương tự khắc yên ổn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *