Ngày nào chồng cũng đòi tăng ca, còn tháo nhẫn cưới cất túi.
Tôi theo dõi và phát hiện anh… đang nuôi “bé ba” ở ngoài.
Nhưng màn kịch tôi bày ra trong tiệc tất niên mới là điều khiến anh khuỵu gối.**
Lấy nhau gần 7 năm, tôi từng tin chồng mình là kiểu đàn ông không bao giờ phản bội.
Nhưng mấy tháng gần đây, anh thay đổi khó hiểu:
– Ngày nào cũng “tăng ca”.
– Về nhà là tắt điện thoại, tắt cảm xúc.
– Đỉnh điểm: anh tháo nhẫn cưới, cất kỹ vào ngăn túi.
Tôi đã từng cố tự an ủi, nhưng linh cảm của phụ nữ không bao giờ sai.
Tôi bắt đầu theo dõi.
Không đánh ghen, không làm ầm.
Tôi âm thầm cài định vị, hỏi đồng nghiệp anh, lấy lý do gửi đồ đến công ty để nắm lịch làm việc.
Và tôi chết lặng khi biết sự thật:
Anh đang “nuôi” một bé ba – một nhân viên mới, trẻ đẹp, khéo nói và cực kỳ biết diễn.
Tôi im lặng suốt hai tuần.
Không khóc.
Không trách.
Tôi cần một thời điểm hoàn hảo để kết thúc.
**Rồi cơ hội đến đúng lúc: công ty chồng tôi tổ chức tiệc tất niên.
Nhân viên được dắt “người nhà” theo.**
Tôi đăng ký từ sớm.
Nhưng tôi không đi một mình.
Tôi thuê hẳn một đội sự kiện chuyên làm tiệc cưới resort:
– Âm thanh – ánh sáng chuẩn lễ hội.
– Backdrop LED 3D.
– Kịch bản sẵn sàng chỉ chờ tôi ra hiệu.
Tối hôm đó, tôi bước vào hội trường trong chiếc váy đỏ ôm sát, kiêu hãnh và lạnh lùng.
Và tay tôi dắt… một bé trai 5 tuổi (con của bạn thân, được “mượn” tạm cho vở kịch).
Ngay khi thấy tôi, chồng tôi tái mét.
Còn bé ba thì đang đứng sát bên anh ta ở bàn VIP, tay quấn lấy tay.
Tôi cười nhẹ. Một nụ cười khiến cả hội trường im bặt.
– “Chào mọi người. Hôm nay vợ chồng tôi vui lắm. Nhân tiện công ty tổ chức tiệc, tôi muốn… giới thiệu con riêng của anh nhà.”
Cả hội trường xôn xao.
Tôi nhún vai:
– “Nhưng mà lạ nhỉ? Sao lại không phải đứa em kia?”
Tôi đưa ánh mắt thẳng vào bé ba.
**Đúng lúc đó, đèn toàn sảnh phụt tắt.
Một luồng spotlight rọi thẳng vào mặt cô ta.**
Màn LED phía sau đồng loạt bật sáng:
Hàng loạt ảnh chồng tôi ôm hôn cô ta trong bãi xe, quán cà phê, phòng trọ.
Video anh ta cúi xuống cài lại váy cho cô ta trước cửa căn hộ thuê theo tháng.
Tiếng ồ lên rộ khắp hội trường.
Có người còn che miệng, người khác quay lại nhìn giám đốc.
Tôi nói rõ ràng, không run một chút nào:
– “Tôi biết chuyện này 3 tháng rồi. Cảm ơn em đã giúp tôi nhìn thấy bộ mặt thật của chồng mình… và cho tôi lý do chính đáng để chấm dứt cuộc hôn nhân mục nát này.”
Tôi gật đầu với MC.
Nhạc vang lên – bài “Anh bỏ em rồi” dội cả hội trường.
Kết quả:
– Bé ba khóc lóc chạy ra ngoài, bị chính trưởng phòng hành chính túm lại vì hóa ra… cô ta cũng từng ve vãn ông này. Váy rách, trang điểm lem nhem.
– Chồng tôi ngồi gục xuống ghế, mặt trắng bệch không nói được lời nào.
– Giám đốc đứng lên tuyên bố đình chỉ anh ta để điều tra hành vi vi phạm quy chế.
Còn tôi?
Tôi bước ra khỏi sảnh với tay bé trai nhỏ trong tay, lên chiếc xe đã chờ sẵn.
Tới khách sạn 5 sao, tôi mở sâm panh, đăng clip 20 giây ghi lại đoạn spotlight chiếu vào bé ba, bật cười một mình.
Tôi viết một dòng caption:
**“Khi đàn bà im lặng…
Là họ đang viết một kịch bản khiến anh không kịp trở tay.”**