Ngày Cuối Cùng Của 4 Đứa Trẻ – Câu Chuyện Lấy Đi Nước Mắt Của Hàng Triệu Người

Ngày Cuối Cùng Của 4 Đứa Trẻ – Câu Chuyện Lấy Đi Nước Mắt Của Hàng Triệu Người

Vào một buổi chiều tưởng chừng rất đỗi bình dị, dòng sông Lệ lặng lẽ chảy qua làng Thanh Bình, tỉnh Quảng Nam, phản chiếu ánh hoàng hôn vàng rực. Gió từ cánh đồng lúa thổi về mang theo hương hoa nhài thoang thoảng và tiếng ve râm ran báo hiệu mùa hè đã đến. Trong ngôi làng nhỏ nơi mọi người quen nhau như ruột thịt, bốn đứa trẻ – Minh, Long, Duy và Lan – chạy dọc bờ sông, tiếng cười trong veo vang vọng khắp con đê vắng.

Chiều ngày 15 tháng 5 năm 2024, không ai ngờ rằng đó lại là ngày cuối cùng tiếng cười ấy còn hiện diện.

Minh, cậu bé 13 tuổi học lớp bảy, gầy gò, ít nói nhưng sống tình cảm. Em thường giúp mẹ làm việc nhà sau giờ học. Long, cũng 13 tuổi, hoạt bát và nghịch ngợm, là người luôn mang lại tiếng cười cho cả nhóm. Duy trầm tính, chín chắn hơn tuổi, đặc biệt yêu thương em gái mình là Lan – cô bé 10 tuổi nhỏ nhắn, lúc nào cũng ríu rít bên anh trai.

Hôm ấy là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Không còn bài vở, không còn tiếng trống trường, chỉ còn sự háo hức của tuổi thơ. Long rủ cả nhóm ra sông tắm cho mát. Minh vui vẻ gật đầu. Duy quay sang hỏi Lan, cô bé gật đầu lia lịa, khoe rằng mình đã biết bơi. Không ai biết, đó là lần cuối cùng bốn đứa cùng nhau cười nói hồn nhiên như thế.

Con đường đất dẫn ra sông uốn lượn qua những ruộng lúa xanh mướt. Chúng đạp xe song song, tiếng chuông leng keng hòa cùng gió. Đến khúc sông quen thuộc, nước lặng, bãi bồi mịn như nhung, Minh vội vứt dép lao xuống nước. Duy nắm tay Lan dìu từng bước. Long bơi ra xa, cười vang giữa dòng.

Nhưng dưới làn nước hiền hòa ấy, một xoáy nước ngầm đã hình thành sau trận mưa lớn trước đó – âm thầm và chết chóc.

“Anh Duy ơi, em bị trôi!” – tiếng Lan hoảng loạn vang lên. Duy lập tức lao tới, gọi Minh và Long. Khi cả ba vừa chạm đến Lan, dòng xoáy bất ngờ kéo tất cả xuống. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bốn đứa trẻ biến mất dưới làn nước đục, để lại đôi dép nổi lềnh bềnh và sự im lặng rợn người. Hoàng hôn dần tắt, như tắt theo tiếng cười tuổi thơ.

Chiều tối hôm đó, khi những bếp lửa trong làng đã đỏ lên, không đứa trẻ nào trở về. Sự lo lắng nhanh chóng biến thành hoảng loạn khi người ta phát hiện đôi dép hồng của Lan nằm cô độc bên bờ cỏ. Cả làng đổ ra sông, đèn pin, lưới, ghe máy được huy động. Tiếng gọi con, tiếng khóc hòa vào đêm tối.

Rạng sáng hôm sau, thi thể Lan được tìm thấy đầu tiên. Cô bé nằm lặng như đang ngủ. Mẹ em gào khóc đến ngất lịm. Sau đó là Duy, rồi Minh, và cuối cùng là Long. Mỗi đứa trẻ được tìm thấy là một nhát dao cứa sâu thêm vào trái tim những người ở lại.

Cả làng Thanh Bình chìm trong tang tóc. Bốn chiếc quan tài nhỏ đặt cạnh nhau, bốn bức ảnh học trò ngây thơ treo trước bàn thờ. Tiếng khóc xé lòng vang lên trong từng ngôi nhà. Người lớn chết lặng, trẻ con ngơ ngác, không hiểu vì sao hôm qua còn nô đùa mà hôm nay đã mãi mãi chia xa.

Ngày đưa tang, trời đổ mưa nhẹ. Đoàn người lặng lẽ tiễn bốn đứa trẻ ra nghĩa trang đầu làng. Khi nắm đất đầu tiên rơi xuống, những tiếng gọi con vang lên thảm thiết, như xé nát không gian.

Sau thảm kịch, làng Thanh Bình không còn như trước. Trẻ con không dám ra sông. Người lớn đi ngang khúc nước ấy đều cúi đầu. Một tấm bia nhỏ được dựng lên bên bờ sông, nhắc nhở rằng nước có thể hiền hòa nhưng cũng có thể tàn nhẫn.

Ở trường học, bốn chiếc ghế vẫn trống. Tên các em vẫn còn trong sổ lớp. Những ước mơ dang dở – làm bác sĩ, làm cô giáo, làm người quay phim, làm một người anh tốt – giờ chỉ còn là ký ức.

Mỗi năm, vào ngày 15 tháng 5, dân làng lại thắp nhang bên sông, thả đèn hoa đăng, như một lời nhắn gửi: chúng tôi không quên.

Ở đâu đó trên cao, Minh, Long, Duy và Lan có lẽ vẫn đang chơi đùa, tiếng cười vang vọng như ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Với những người ở lại, nỗi đau sẽ chẳng bao giờ nguôi, nhưng họ học cách sống tiếp – sống thay phần những đứa trẻ không thể lớn lên.

Vĩnh biệt bốn thiên thần nhỏ của làng Thanh Bình.
Tiếng cười của các em đã hóa gió, nỗi đau của cha mẹ đã hóa đá, và ký ức về các em sẽ mãi còn đó, không bao giờ phai.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *