Mua chung cư vay nhà ngoại 1 tỷ, thiếu 20 triệu hỏi mẹ chồng thì bà từ chối vì “sợ con dâu không trả cả vốn lẫn lãi” – Và cái kết không ai ngờ

Mua chung cư vay nhà ngoại 1 tỷ, thiếu 20 triệu hỏi mẹ chồng thì bà từ chối vì “sợ con dâu không trả cả vốn lẫn lãi” – Và cái kết không ai ngờ

Mười lăm năm hôn nhân, tôi đã khóc nhiều vì tủi thân, vì vất vả… nhưng chưa bao giờ khóc vì uất như ngày hôm đó.

1. Từ hai bàn tay trắng đến căn chung cư mơ ước

Tôi và chồng cưới nhau khi trong tay chỉ có cái xe máy cũ kêu lọc cọc. Hai vợ chồng đi thuê trọ suốt nhiều năm. Tôi làm kế toán, anh làm kỹ sư công trình, thu nhập bấp bênh lúc có lúc không.

Lương anh tháng được tháng mất, còn tôi thì tiết kiệm từng đồng: hộp sữa của con, cái áo mặc mấy năm rách vai cũng cố khâu lại. Tôi luôn mơ có căn nhà nhỏ để con khỏi phải chuyển trường liên tục.

Anh thì luôn vỗ ngực:

“Để anh lo, đừng vay mượn ai, anh sợ mang tiếng.”

Nhưng năm này qua năm khác, “để anh lo” chỉ là gió thoảng.

Cuối cùng, tôi quyết định tự làm.

Tôi vay bên ngoại 1 tỷ, cộng với 800 triệu tiền tích góp, và 2 cây vàng dành dụm từ trước khi cưới. Gom đủ, tôi ký hợp đồng mua một căn chung cư nhỏ – nhỏ, nhưng là thành quả của gần 20 năm nén nhu cầu sống của bản thân để lo cho gia đình.

Chỉ còn thiếu 20 triệu, tôi đánh liều gọi cho mẹ chồng:

“Mẹ cho con mượn 20 triệu, hoặc mẹ đứng ra mượn ai giúp con cũng được. Mai con phải thanh toán rồi. Con xoay được sẽ trả mẹ ngay.”

Mẹ chồng tôi đáp tỉnh bơ:

“Tôi làm gì có tiền. Cho người ngoài vay còn có lãi chứ cho chị vay thì… tôi sợ chị không trả.”

Tôi nghẹn đến muốn rơi nước mắt.

Cuối cùng, cô bạn thân giúp tôi mượn tạm. Nhờ thế, tôi hoàn tất được việc mua nhà.

Nhưng nỗi tủi nhục vì câu nói ấy… tôi nhớ mãi.


2. Ngày nhận nhà – và cú sốc đầu tiên

Hôm nhận chìa khóa, tay tôi còn run vì xúc động. Tôi nghĩ hôm đó sẽ là ngày ba mẹ con cùng nhau mừng thành quả.

Nhưng chỉ mới mở cửa vài phút, mẹ chồng tôi kéo theo gần hai chục người họ hàng ập vào như đi hội.

Bà vừa bước vừa nói lớn:

“Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết! Con dâu nhớ tiếp đón tử tế, kẻo mang tiếng nhà này vô phép!”

Tôi chưa kịp phản ứng thì bà quay sang chồng tôi:

“Cất chìa khóa đi! Đừng cho con vợ nó giữ. Nhà này là nhà của dòng họ mình chứ không phải của riêng ai!”

Tôi đứng im. Tôi biết rõ từng đồng trong căn hộ này đến từ đâu.
Nhà chồng không góp nổi một xu, giờ lại nói như thể mình là người bỏ tiền mua.

Tôi nhịn.

Tôi phục vụ cả đoàn: nấu nướng, dọn dẹp, rửa bát.

Nhưng mọi thứ chỉ càng quá đáng hơn.


3. Căn nhà mới biến thành… nhà trọ

  • Ngày thứ hai, họ bắt đầu ngủ lại.

  • Ngày thứ ba, tủ lạnh trống rỗng, bát đũa chất cao.

  • Ngày thứ tư, họ kéo thêm mấy người bạn đến “thăm nhà”, mở nhạc ầm ĩ, hút thuốc đầy ban công.

Con tôi – đang ôn thi – ho sặc sụa vì khói thuốc. Tôi nhẹ nhàng nhắc:

“Mẹ ơi, cho mọi người bớt hút thuốc để cháu nghỉ ngơi ạ.”

Mẹ chồng tôi hất hàm:

“Con chị ốm thì bế ra ngoài. Ở đây người lớn đang vui!”

Tôi cười nhạt.

Ngay lúc đó, trong tôi có một suy nghĩ rất rõ ràng:
Nếu tôi không làm gì, thì căn hộ này sẽ không còn là nhà của tôi nữa.


4. Ngày thứ 5 – Tôi phản công

Sáng sớm, tôi dậy từ 5 giờ, dọn hết rác, lon bia, đồ ăn thừa.
Sau đó tôi xuống Ban Quản lý chung cư:

“Có một nhóm người lạ tụ tập gây mất trật tự suốt mấy ngày, tôi muốn báo cáo.”

Ban quản lý lập tức phối hợp bảo vệ và công an phường.

Đến 10 giờ, khi họ đang bày mâm nhậu giữa phòng khách, cân đồ uống, bật nhạc ầm ầm…

Bảo vệ và công an gõ cửa.

“Ai là chủ hộ ạ? Chúng tôi nhận phản ánh về việc tụ tập đông người, gây ồn.”

Tôi đứng dậy, bình thản:

“Tôi. Và đây là giấy tờ chủ hộ. Những người này tôi không hề mời ở lại.”

Cả phòng chết lặng.

Mẹ chồng tôi đỏ mặt:

“Cô Hoa! Cô nói gì đấy? Nhà này là của con trai tôi!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:

“Nhà của con trai mẹ thì đứng tên con trai mẹ đi ạ.
Sổ hồng đứng tên tôi.
Tiền tôi vay, tôi trả.
Thiếu 20 triệu hỏi vay mẹ, mẹ còn không cho vì sợ tôi không trả lãi.
Từ nay, ai muốn ở đây đều phải xin phép chủ nhà.”

Công an xác nhận thông tin.

Họ hàng thu dọn đồ trong im lặng. Có người còn nói:

“Con dâu bà ghê thật, chẳng ra thể thống gì.”

Tôi đáp nhẹ:

“Tôi không cần thể thống. Tôi cần sự tôn trọng.”

Họ đi hết. Căn nhà bình yên trở lại.


5. Câu cuối cùng khiến chồng tôi im lặng

Tối hôm đó, chồng tôi về nhà, cau mày:

“Em làm lớn chuyện quá. Mẹ đang giận lắm.”

Tôi bình thản:

“Anh sống với mẹ hay với vợ con?
Nếu anh thấy khó chịu, tôi bán căn hộ này, trả hết nợ ngoại.
Rồi hai mẹ con ra ngoài thuê trọ.
Tôi không sợ gì nữa đâu.”

Chồng tôi im lặng hồi lâu… và từ đó, mẹ chồng không còn dám tự ý bước vào nhà.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *