Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Từ một vùng quê yên bình ở xã Tân Yên, tỉnh Bắc Ninh, sáng sớm hôm đó, trời hãy còn se lạnh sương mai, anh Lê Văn Hùng đã dậy thật sớm, xếp hành lý lên xe, tay dắt đứa lớn, lưng cõng đứa nhỏ. Hai đứa trẻ ríu rít như chim non, háo hức về một hành trình đầu tiên trong đời – chuyến du lịch biển Hạ Long.
Với anh Hùng, đây không chỉ là kỳ nghỉ hè. Đó là giấc mơ nhỏ của một người cha nghèo, sau bao năm làm lụng quần quật mới dành dụm được ít tiền để đưa các con đi chơi xa. Hạ Long – vùng biển mà anh và hai con chỉ từng thấy qua tivi – giờ sắp hiện ra thật ngoài đời.
Lúc dừng chân nghỉ ở bến xe, anh gọi điện về cho vợ. Giọng hồ hởi xen chút tự hào:
– Mẹ nó ơi, chiều ba cha con tới nơi nhé. Mai đi tham quan vịnh!
– Ừ, anh nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy. Nhớ mặc áo phao kỹ vào nhé! – giọng chị đáp lại dịu dàng, xen một chút lo xa thường trực của những người mẹ.
Tối hôm đó, cả ba cha con thuê nhà nghỉ giá rẻ gần cảng. Hai đứa nhỏ cứ nhảy lên nhảy xuống trên giường, nôn nao đếm ngược đến ngày mai. Anh Hùng chụp vài bức ảnh, ghi lại nụ cười rạng rỡ, gửi cho vợ kèm theo tin nhắn: “Con mình vui lắm!”
Sáng hôm sau, trời Hạ Long trong vắt như gương, nắng trải vàng óng lên mặt biển. Cả ba cha con leo lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để đi tham quan các đảo. Đứa lớn bé Nam, bảy tuổi, liên tục chỉ tay ra xa: “Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?” Còn bé Thảo, mới ba tuổi, chỉ biết cười khanh khách, mái tóc con bay tơi tả trong gió biển.
Anh Hùng rút điện thoại, chụp thêm vài tấm ảnh nữa. Một tay giữ bé Thảo, một tay đưa điện thoại chụp hình bé Nam đang mím môi tập tạo dáng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, không ai hay biết rằng… họ đang ở đoạn cuối của một hành trình – và cũng là đoạn cuối của một đời người.
Gần trưa, gió biển bỗng dưng mạnh lên, trời chuyển màu xám xịt. Người lái thuyền vội vã thông báo sẽ quay về bờ sớm hơn dự kiến. Một số khách bắt đầu lo lắng, gấp rút mặc áo phao. Anh Hùng cũng vội mặc cho hai con, siết thật chặt dây buộc.
Rồi một tiếng rầm như sấm nổ vang lên.
Một cơn sóng lớn đột ngột ập tới, cao như tường thành, quật mạnh vào mạn thuyền. Chiếc thuyền nhỏ nghiêng hẳn, rồi lật úp chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tiếng la hét vang lên thất thanh, hành khách rơi tứ tán xuống mặt nước lạnh buốt.
Ba cha con chới với giữa biển động. Anh Hùng một tay giữ bé Thảo đang gào khóc, một tay nắm lấy bé Nam đang hoảng loạn đập tay bơi loạn xạ. Cơ thể anh gần như rách toạc bởi nỗ lực cùng lúc giữ hai đứa trẻ không chìm. Nước biển mặn chát, sóng đánh không ngừng.
Anh cố gắng trấn an hai con trong tiếng gió rít và tiếng nước ùng ục:
– Không sao đâu, ba đây rồi… Bám vào ba nhé… Ba giữ tụi con…
Nhưng sức người có hạn, sóng thì vô tình.
Cơn sóng thứ hai đến như một cú đánh chí mạng. Anh Hùng ngạt thở, mắt cay xè vì nước mặn. Cả ba người liên tục bị cuốn ra xa khỏi thuyền. Bên tai anh là tiếng gào:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Ba cứu con với!
Bé Nam kêu gào tuyệt vọng, còn bé Thảo thì không còn khóc nữa, chỉ nấc lên từng tiếng nhỏ, yếu ớt.
Biết mình không thể giữ nổi, anh Hùng cố dồn hết chút sức lực còn lại, đẩy mạnh hai đứa về phía một mảnh gỗ đang nổi gần đó. Rồi trong khoảnh khắc cuối cùng, môi anh mấp máy trong làn nước:
– Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con…
Ba tiếng sau, đội cứu hộ vớt được thi thể ba cha con – vẫn nằm gần nhau, tay người cha ôm chặt lấy hai đứa con như lúc còn sống. Áo phao vẫn trên người bọn trẻ, nhưng không thắng nổi thiên nhiên tàn khốc.
Tại nhà, người vợ gục ngã khi nghe cuộc gọi định mệnh:
– Chị ơi… em xin lỗi… nhưng anh Hùng và hai cháu… không còn nữa…
Không ai đủ can đảm trả lời chị vì sao – vì sao một chuyến nghỉ hè đẹp đẽ lại kết thúc như vậy. Vì sao một người cha yêu con đến thế, lại phải nói lời “xin lỗi” trong giây phút cuối.
Sau này, người ta tìm thấy trong điện thoại của anh Hùng một loạt bức ảnh – tấm cuối cùng là hình anh chụp bé Thảo đang cười, ánh nắng chiếu rực rỡ lên mái tóc con.
Và trong ngăn túi quần áo còn sót lại, có một mảnh giấy viết tay, nét chữ nguệch ngoạc của bé Nam, có lẽ viết trước chuyến đi:
“Con yêu bố mẹ. Hè này con sẽ có thật nhiều ảnh đẹp để khoe với mẹ!”
Chuyến đi ấy không còn trở về. Nhưng trong lòng người vợ, người mẹ, và những ai từng chứng kiến câu chuyện này, tình cha – tình máu mủ – sự hy sinh đến tận giây phút cuối cùng sẽ mãi mãi là điều không bao giờ bị cuốn trôi.