“Mày khôn hồn thì đưa 3 tỷ ra đây! Nhà đó ngày xưa là tiền tao bỏ ra cho con trai tao mua. Mày không có quyền giữ hết!”
Câu nói ấy như cơn sấm đánh ngang tai, vừa dứt ra đã khiến hai đứa nhỏ giật mình nép vào tường, còn tôi thì sững lại. Mẹ chồng đứng giữa phòng khách căn hộ thuê, tay run run nhưng ánh mắt thì tóe lên đầy giận dữ, như thể tôi là kẻ đang cướp trắng tay bà.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng bình tĩnh.
Bảy năm sống trong căn hộ cũ chưa đầy 60m², tôi và chồng đúng nghĩa dành dụm từng đồng để có ngày bán được căn nhà với giá 4 tỷ. Đêm nhận tiền, hai vợ chồng nằm ôm hai đứa nhỏ mà vui đến rơi nước mắt. Tưởng từ đây cuộc sống mới bắt đầu.
Ấy vậy mà chưa đến 24 tiếng sau, mẹ chồng gọi đến. Giọng bà the thé, dứt khoát, chẳng khác nào ra lệnh:
– “Tôi nghe nói hai đứa bán nhà được 4 tỷ đúng không? Mẹ đây đang gánh nợ họ hàng. Không đưa mẹ 3 tỷ thì tuyệt tình với mẹ!”
Tôi còn tưởng bà đang đùa. Nhưng không.
Sáng hôm sau bà xuất hiện thật. Chẳng kịp chào hỏi, bà mang dép lộp cộp bước vào, ném túi xuống ghế rồi chỉ thẳng vào mặt tôi:
– “Mày khôn hồn thì đưa 3 tỷ ra đây! Nhà đó là tiền tao ngày xưa cho con trai tao mua. Mày không có quyền giữ!”
Hai đứa con tôi sợ đến mức run bần bật.
Tôi đặt từ tốn cốc nước xuống bàn, thẳng lưng nhìn bà. Lòng ngực nóng bừng nhưng giọng tôi vẫn ổn định:
– “Mẹ nói rõ cho con nghe, tiền mẹ cho anh ấy bao nhiêu, con không biết. Nhưng căn nhà đó, sổ đỏ đứng tên hai vợ chồng, và 70% số tiền là do con đóng góp. Giấy tờ chứng minh con vẫn giữ đủ.”
Bà trợn mắt:
– “Mày hỗn! Tao là mẹ chồng mày đấy!”
Tôi không muốn cãi tay đôi. Bảy năm làm dâu, tôi quá rõ tính bà: cứ cao giọng là nghĩ sẽ áp đảo được người khác. Tôi vào phòng, lấy một cặp hồ sơ được bọc kỹ, đặt xuống bàn.
– “Đây là hóa đơn, hợp đồng, sao kê ngân hàng… ghi rõ từng khoản con đóng. Mẹ muốn nói gì với con thì nói, nhưng ép buộc kiểu này thì con nói thẳng: chưa đủ ‘trình’ để làm khó con đâu.”
Mẹ chồng tôi đứng khựng lại. Mặt bà đang đỏ bừng vì giận bỗng chuyển sang tái xanh. Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương.
Bà lắp bắp:
– “Thì… thì… mẹ chỉ… tại thằng T. nó bảo mẹ…”
Tôi bật cười nhẹ, không phải mỉa mai mà là cười vì đã hiểu tất cả.
Chồng tôi đứng đó, lúng túng. Anh không dám nhìn thẳng vào mẹ, cũng chẳng dám nhìn tôi. Tôi biết anh là người hiền, nhưng cũng vì quá hiền nên mới để mẹ đến mức này.
Tôi khẽ nói, giọng không gắt cũng không mềm:
– “Mẹ à… xin lỗi thì con chấp nhận. Nhưng nếu còn ai muốn dùng tình thân để ép buộc vợ chồng con nữa, con sẽ công khai hết. Con không sợ ai hết.”
Căn phòng im lặng đến mức nghe được cả tiếng tim mình đập. Hai đứa nhỏ vẫn đứng sau lưng tôi, mắt tròn xoe.
Một lúc lâu sau, mẹ chồng cúi mặt, lí nhí:
– “Thôi… mẹ về.”
Bóng bà khuất dần sau cánh cửa. Hai đứa nhỏ thở phào. Chồng tôi nhìn tôi, giọng nhỏ xíu:
– “Anh… không ngờ mẹ lại làm vậy.”
Tôi vỗ nhẹ vai anh:
– “Không sao. Quan trọng là từ giờ mình rõ ràng. Tài sản là công sức chung, không ai được quyền ép buộc. Mình lo cho con, cho gia đình trước đã.”
Tôi nhìn quanh căn phòng sáng sủa, ánh nắng chiếu vào những dấu chân nhỏ của con trên sàn mà thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Ngày trước, tôi cứ nghĩ trong gia đình chỉ cần nhẫn nhịn là đủ. Nhưng bây giờ tôi hiểu: kiên định, tỉnh táo và nắm chắc bằng chứng mới là thứ giữ cho gia đình đứng vững.
Từ hôm đó trở đi, mẹ chồng tôi không còn dám nhắc đến chuyện tiền bạc nữa. Ánh mắt bà nhìn tôi cũng đổi khác – dè chừng có, tôn trọng cũng có.
Còn tôi? Tôi mỉm cười trong lòng.
Hóa ra đôi khi không phải mình mạnh — mà là người khác tưởng mình yếu, nên mới dám thử. Và chỉ cần một lần đứng thẳng, họ sẽ không dám thử lại lần thứ hai.