“Linh ơi, Ngọc ơi, Mai ơi… Các con còn chưa kịp thi tốt nghiệp mà… trời ơi!”

“Linh ơi, Ngọc ơi, Mai ơi… Các con còn chưa kịp thi tốt nghiệp mà… trời ơi!”

Tại một ngôi trường cấp ba nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa ở vùng ven đô, lớp 12A1 vừa khép lại buổi liên hoan chia tay cuối năm. Những tiếng cười, lời hát, và cả những dòng lưu bút nguệch ngoạc trên bàn ghế vẫn còn vương vấn đâu đây.

Cô chủ nhiệm – cô Lan – đứng lặng trên bục giảng, nhìn xuống ba chiếc bàn cuối lớp giờ đây trống vắng. Mắt cô nhòa đi khi nghĩ đến ba cô học trò nhỏ: Linh, Ngọc và Mai.

Linh, Ngọc, Mai – ba cô gái như ba nhánh sông nhỏ chảy chung một dòng. Cùng lớn lên ở làng Cẩm Hà ven sông, cùng đạp xe qua những con đường mòn đầy hoa dại để đến trường, cùng chia sẻ những ước mơ giản dị về một tương lai tươi sáng.

Linh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho người nghèo.
Ngọc muốn trở thành giáo viên, mang con chữ đến những vùng xa.
Còn Mai – cô gái nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ – chỉ mong một ngày được đứng trên sân khấu lớn, hát vang những bài ca về quê hương.

Chiều hôm ấy, sau buổi liên hoan, cả ba rủ nhau ra bãi đất quen thuộc bên sông. Đó là nơi họ thường ngồi với nhau, kể chuyện, mơ mộng và chụp những bức ảnh kỷ niệm. Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả mặt sông, gió thổi nhẹ làm mái tóc các cô gái bay bay. Tiếng cười giòn tan hòa cùng tiếng nước chảy, như một bản nhạc không lời của tuổi trẻ.

Linh cầm chiếc máy ảnh cũ của bố, chụp từng khoảnh khắc: Ngọc đứng tạo dáng bên cây liễu, Mai nhảy nhót trên bãi cỏ, miệng hát vu vơ.
— “Ê, chụp đẹp chút nha, để sau này tụi mình còn khoe với con cháu!” – Mai cười lớn, giọng trong veo vang vọng.

Họ hứa với nhau rằng, dù sau này có đi đâu, làm gì, cả ba vẫn sẽ giữ liên lạc, sẽ cùng nhau trở về làng Cẩm Hà mỗi mùa hè, ngồi lại bên bãi đất này, kể cho nhau nghe về những giấc mơ đã thành hiện thực.

Nhưng lời hứa ấy mãi mãi không thể thực hiện.

Tối hôm đó, làng Cẩm Hà chìm trong im lặng lạ thường. Những tin nhắn gửi đi không được trả lời. Những cuộc gọi chỉ vang lên âm thanh vô vọng. Ba cô gái, như những cánh chim nhỏ, bỗng biến mất khỏi dòng sông thân thuộc.

Người dân trong làng, từ những bác nông dân đến hàng xóm xung quanh, đổ xô đi tìm. Cô Lan, trái tim như vỡ vụn, cùng các học trò khác chạy khắp bãi đất, bờ sông, gọi tên Linh, Ngọc, Mai trong tuyệt vọng.

Ngày hôm sau, cả làng bàng hoàng khi nhận được tin dữ. Một tai nạn bất ngờ trên con sông tưởng chừng hiền hòa đã cướp đi ba cô gái trẻ. Chiếc thuyền nhỏ họ mượn để chèo ra giữa sông chụp ảnh đã bị lật. Dòng nước lạnh lẽo cuốn trôi những nụ cười, những ước mơ, và cả những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ nhất.

Cả làng Cẩm Hà chìm trong tang thương. Những bức ảnh cuối cùng của Linh, Ngọc và Mai được tìm thấy trong chiếc máy ảnh còn sót lại bên bờ sông. Trong đó, bức ảnh cuối cùng là hình cả ba ôm nhau, đứng dưới ánh hoàng hôn, cười rạng rỡ như thể cả thế giới đều thuộc về họ.

Bức ảnh ấy được phóng to, đặt trang trọng trong lễ tang – như một lời nhắc nhở lặng lẽ về tình bạn đẹp đẽ và những ước mơ chưa kịp thành hình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *