Kiếm 50 triệu/tháng nhưng không dám gửi bố mẹ 1 đồng vì lo cho vợ con…
Và tôi quyết ly hôn sau câu nói lạnh lùng của vợ khi mẹ chồng cấp cứu.**
“Ting!”
Tin nhắn báo lương hiện lên: +52.400.000 VND.
Nam thở dài. Với mức thu nhập này, người khác gọi anh là người đàn ông “thành đạt”. Nhưng trong ví anh lúc nào cũng chỉ có vài trăm nghìn để đổ xăng, ăn trưa. Anh không dám gửi tiền về quê cho bố mẹ, thậm chí cái áo ấm cho bố anh cũng đắn đo mãi rồi lại tự nhủ:
“Thôi để tháng sau.”
Tất cả… vì Thu – vợ anh.
Vợ sang chảnh – chồng nai lưng kiếm tiền
Thu đẹp, sành điệu, thích hưởng thụ. Quan điểm của cô rất rõ:
“Đời ngắn lắm. Làm ra tiền mà để vợ con khổ thì thà lấy xe ôm còn hơn.”
Vậy nên Nam giao luôn thẻ lương cho vợ.
Thu diện váy vài triệu, xách túi hàng hiệu, con học trường quốc tế, cả nhà đi resort 5 sao mỗi cuối tuần.
Nam tự hào vì lo được cho vợ con đủ đầy.
Còn bố mẹ quê nghèo của anh?
Anh nghĩ: “Ông bà có vườn tược mà… chắc không thiếu gì đâu.”
Sự im lặng của bố mẹ khiến anh tưởng mọi thứ ổn.
Đêm định mệnh – cuộc gọi khiến Nam sụp đổ
Tối qua, trời mưa xối xả. Nam vừa bước vào nhà thì thấy Thu đang đắp mặt nạ, trên bàn là chiếc túi hàng hiệu 28 triệu mà cô vừa quẹt thẻ của anh.
Điện thoại reo.
Giọng bố run rẩy qua tiếng mưa và tiếng xe cấp cứu:
“Nam ơi… mẹ mày bị tai biến… nặng lắm… phải chuyển viện gấp. Con… về ngay được không?”
Nam đánh rơi cặp táp, mặt trắng bệch.
“Bố chờ con! Con lo hết!”
Anh quay sang vợ, giọng gấp gáp:
— “Em chuẩn bị đồ giúp anh. Mẹ nguy kịch rồi, mình vào viện đón bà. Bà có khi phải nằm viện lâu… Anh tính đón bà về nhà chăm cho tiện.”
Câu nói khiến cả cuộc hôn nhân chết ngay lập tức
Thu gỡ mặt nạ, thoa kem, mặt không chút biểu cảm.
Rồi cô lạnh lùng buông:
“Bà ốm thì anh gửi tiền về quê thuê người chăm.
Đừng mang bà lên đây.
Nhà mình chật, toàn đồ đắt tiền.
Với lại… mẹ anh ở quê hôi hám, tai biến nằm một chỗ, đái ỉa bẩn nhà…
Em không chịu được.”
Không gian đóng băng.
Nam đứng chết trân. Tai anh ù đi.
— “Em… nói lại anh nghe xem?”
Thu nhún vai:
“Sự thật là thế. Anh đi làm cả ngày, ai dọn?
Em không phục vụ được đâu.
Anh mà mang bà lên, em bế con về ngoại ngay.”
Cái tát đầu tiên – và cuối cùng
“Chát!”
Nam tát Thu. Lần đầu tiên trong 5 năm.
Anh không hét. Không chửi.
Chỉ lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nam mở tủ, lôi vali, ném quần áo của mình vào.
Thu thét lên:
— “Anh điên rồi? Anh đánh tôi vì bà già đó à?”
Nam quay lại, giọng trầm đến rợn:
**“Cái túi của cô 28 triệu – bằng một năm tiền thuốc của mẹ tôi.
Mẹ tôi áo rách còn phải khâu lại.
Ốm không dám khám vì sợ tốn tiền của con.
Tôi làm ra 50 triệu một tháng… để cô tiêu vào váy vóc, túi xách… trong khi mẹ tôi chẳng có nổi viên thuốc bổ.
Tôi đúng là thằng ngu. Một thằng bất hiếu.”**
Nước mắt Nam ứa ra, nghẹn:
**“Cô chê mẹ tôi hôi hám ư?
Đúng.
Mẹ tôi hôi mùi bùn đất ruộng đồng, hôi mùi mồ hôi nuôi tôi ăn học để có đồng tiền cho cô đốt hôm nay.”**
Thu bắt đầu run:
— “Anh… anh định đi đâu?”
Ly hôn – vì một người đàn bà vô cảm
Nam kéo khóa vali:
— “Về với mẹ tôi.”
Anh rút thẻ phụ của Thu, bẻ đôi ngay trước mặt cô.
— “Từ giờ tôi không làm máy ATM cho cô nữa.
Ly hôn.
Con, tôi sẽ giành nuôi.
Cô không đủ tư cách dạy chúng về chữ Hiếu.”
Thu gào:
— “Anh phá nát cái nhà này chỉ vì một câu nói?”
Nam nhìn cô, đầy thương hại:
**“Không phải một câu nói.
Mà vì câu nói đó lột trần con người cô.
Vợ có thể thay.
Mẹ thì chỉ có một.”**
Kết thúc – và bắt đầu
Nam lao đi trong mưa, về bệnh viện.
Trong hành lang nồng mùi thuốc sát trùng – cái mùi Thu ghê tởm – Nam nắm bàn tay gầy guộc của mẹ.
Bà đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn hôn mê.
Anh khóc.
Khóc như một đứa trẻ.
Khóc vì thương mẹ.
Khóc vì hối hận.
Khóc vì 5 năm sống trong ảo vọng xa hoa.
50 triệu một tháng có nghĩa gì…
khi mẹ ngã xuống mà con trai không ở bên,
và người vợ đầu ấp tay gối lại coi thường bà đến thế?
Nam thì thầm:
“Mẹ ơi…
Con về rồi.
Con không để mẹ cô đơn nữa.”
Và đêm ấy, Nam hiểu:
Mùi của mẹ không bao giờ là hôi.
Đó là mùi của yêu thương.
Mùi mà chẳng loại nước hoa nào trên đời sánh bằng.