Đã nói là góp cùng mua nhà trước khi cưới: tôi 1,7 tỷ – anh 700 triệu. Vậy mà bố mẹ anh lại buông một câu phũ phàng: “Nhà phải để tên đàn ông!” Một tháng sau, tôi kéo nhau ra tòa và quyết định dừng cuộc hôn nhân trước khi nó kịp bắt đầu.

Đã nói là góp cùng mua nhà trước khi cưới: tôi 1,7 tỷ – anh 700 triệu. Vậy mà bố mẹ anh lại buông một câu phũ phàng: “Nhà phải để tên đàn ông!” Một tháng sau, tôi kéo nhau ra tòa và quyết định dừng cuộc hôn nhân trước khi nó kịp bắt đầu.


Tôi tên Linh, 28 tuổi, nhân viên tài chính ở Hà Nội. Sau bốn năm yêu nhau, tôi và Minh – bạn trai tôi – quyết định mua một căn hộ để chuẩn bị làm đám cưới. Bố mẹ tôi dành cả đời chắt chiu, cho tôi 1,7 tỷ. Gia đình Minh góp 700 triệu. Chúng tôi gom lại được 2,4 tỷ, đủ mua một căn hộ 65m² – nhỏ nhưng đủ ấm.

Tôi từng nghĩ đó sẽ là nền móng cho tương lai.
Nhưng chỉ đến lúc ký giấy tờ, tôi mới thấy tương lai ấy mong manh đến mức nào.


■ “Nhà để đàn ông đứng tên!”

Hôm làm thủ tục, mẹ Minh đột ngột bảo:

– “Nhà là tài sản lớn, để thằng Minh đứng tên. Đàn ông mới gánh gia đình.”

Tôi sững sờ. Tôi nói rõ bố mẹ tôi góp nhiều hơn, nhưng mẹ anh thản nhiên đáp:

– “Cô góp tiền thì cô có nhà ở rồi. Thế là đủ. Việc đứng tên là chuyện của đàn ông.”

Minh chỉ bảo tôi:
– “Giấy tờ chỉ là hình thức thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Chỉ một câu đó, tôi đã thấy tim mình lạnh đi một nửa.
Nhưng tôi lại tự nhủ: “Thôi, vì yêu mà bỏ qua…”

Tôi không biết mình đã sai ngay từ lúc tự an ủi như vậy.


■ Sự thật lộ ra sau một tháng

Chỉ sau 30 ngày, Minh nói với tôi:

– “Mẹ anh bảo bán nhà để đầu tư vào dự án của chú anh. Nhà đứng tên anh nên mẹ nói anh quyết được.”

Tôi đứng chết lặng.
Căn nhà bố mẹ tôi dồn cả đời tiết kiệm… giờ trở thành tài sản riêng để gia đình anh tùy ý định đoạt?

Tôi hỏi lại:

– “Thế anh nghĩ sao với số tiền bố mẹ em đã cho?”

Minh trả lời sau một lúc ngập ngừng:

– “Anh sẽ trả… một phần.”

Tôi nghe mà tay lạnh toát. Một phần?
Nghĩa là phần còn lại coi như… biến mất?

Ngay lúc đó, tôi biết mình đã đặt niềm tin sai chỗ.


■ Tôi kiện

Tôi gọi ngay cho bạn tôi – một luật sư – nhờ xem lại hồ sơ.
May mắn là tôi giữ đủ sao kê chuyển khoản 1,7 tỷ từ bố mẹ, hợp đồng mua nhà, và cả các tin nhắn trao đổi.

Chúng tôi nộp đơn kiện, yêu cầu tòa xác định lại quyền sở hữu theo đúng tỷ lệ đóng góp.
Và tôi cũng yêu cầu chấm dứt quan hệ vợ chồng trước khi đám cưới diễn ra.


■ Tòa mở – bản chất lộ diện

Gia đình Minh kéo đông đủ: mẹ, dì, cô… Ai cũng tỏ thái độ như tôi là người muốn “cướp” tài sản của họ.

Mẹ Minh đứng lên, nói lớn:

– “Nó tham lắm, muốn chiếm nhà của con tôi!”

Một người cô còn thêm vào:

– “Đã góp tiền thì coi như cho nó, còn đòi hỏi gì nữa!”

Tôi nhìn Minh – người tôi từng nghĩ sẽ là chồng mình – nhưng anh chỉ cúi đầu, không nói một câu bênh vực.

Lúc đó, điều làm tôi đau không phải tiếng buộc tội, mà là sự im lặng của người mình thương.

Luật sư của tôi trình bày rõ ràng:

– “1,7 tỷ đồng là khoản gia đình cô Linh đóng góp, chiếm 70% giá trị căn hộ. Việc đứng tên một người không phủ nhận quyền sở hữu của người góp tiền.”

Tòa đồng ý.
Gia đình Minh buộc phải hoàn trả 1,7 tỷ, và căn nhà được định giá lại để phân chia đúng tỉ lệ.

Nhìn họ mặt nặng như đá, không ai xin lỗi, không ai thừa nhận sai.
Tôi tự hỏi: nếu cưới rồi, liệu cuộc đời mình sẽ ra sao?


■ Tôi chọn rời đi

Tôi quyết định ly hôn – hay đúng hơn là kết thúc cuộc hôn nhân chưa kịp bắt đầu.
Minh chỉ gật đầu, mẹ anh thì hét lên:

– “Cô bỏ con trai tôi rồi sẽ hối hận!”

Nhưng tôi không hối hận.

Tôi thuê một căn hộ nhỏ, tự mình trang trí lại từng góc phòng.
Buổi tối đầu tiên ở nơi mới, tôi ngồi bên cửa sổ và nhận ra:

Không ai bảo vệ được mình tốt hơn chính mình.
Tiền có thể mất. Nhà có thể mất.
Nhưng lòng tự trọng thì nhất định không bao giờ được phép mất.

Và kỳ lạ thay –
chính gia đình Minh đã giúp tôi học được điều đó.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *