Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Nhà tôi ở tổ 5, khu phố Núi Lộc Thanh. Ai trong vùng cũng biết con dâu tôi – Thư – nổi tiếng “nghiện mua sắm”. Tháng nào cũng vậy, từ đầu ngõ đã nghe tiếng túi nilon sột soạt, váy áo giảm giá, giày dép sale mạnh, rồi đủ thứ đồ linh tinh mà có khi cả năm không đụng tới.
Chiều hôm ấy, Thư nói đưa hai đứa sinh đôi Tin – Tít, mới bốn tuổi, lên phố siêu thị. Tôi ở nhà dọn cơm, đang rửa rổ rau ngoài bếp thì nghe tiếng mở cửa lạch cạch.
Thư bước vào, hai tay đầy túi to túi nhỏ, mặt tươi rói:
— “Mẹ coi nè! Hôm nay sale khủng, con mua được bao nhiêu đồ đẹp!”
Tôi lau tay, bước ra, hỏi ngay:
— “Hai đứa đâu?”
Chỉ trong tích tắc, màu mặt nó thay đổi. Cái nụ cười tắt ngấm. Thư đứng chết lặng như trời trồng.
— “Con… con để tụi nhỏ đứng trước cửa hiệu giày… rồi con chạy qua shop bên cạnh… con quên… Trời ơi!”
Tôi hốt hoảng chụp lấy chìa khóa xe máy:
— “Lên xe mau!”
Chưa bao giờ tôi thấy Thư run như vậy. Ngồi phía sau xe, nó chỉ biết khóc nấc:
— “Mẹ ơi, con chỉ định xem chút thôi… con quên… con quên mất…”
Tôi gằn giọng:
— “Giờ nhớ lại cho rõ coi tụi nó đứng chỗ nào!”
Đến phố chính, chỗ hiệu giày, chỉ còn mỗi đôi dép trẻ con bị văng sang một bên. Tin – Tít không thấy đâu. Cách đó không xa là đường lớn, xe cộ chạy vun vút.
Chân tôi khuỵu xuống. Còn Thư thì ngã quỵ ngay trước cửa tiệm, ôm đầu gào:
— “Trời ơi con giết con con rồi!”
Ông nội chạy tới, mặt tái xanh, gọi điện khắp nơi: bảo vệ chợ, bảo vệ siêu thị, công an phường… Ai cũng lao đi tìm.
Chưa đầy 10 phút mà dài như cả đời.
Bỗng chị Ngân – hàng xóm – từ xa chạy về, vừa thở vừa nói không ra hơi:
— “Hai đứa ở nhà em! Em tưởng chị gửi nên em dắt về!”
Như có ai nhấc cả gia đình tôi đứng dậy.
Chị kể, giọng vẫn còn run:
— “Em đang đi qua phố thì thấy hai đứa đứng sát mép đường, một đứa khóc, một đứa kêu ‘mẹ ơi’. Em nghĩ chắc mẹ nó vào shop kế bên nên em dắt tụi nhỏ về phòng trọ, sợ bị lạc. Em còn chưa kịp chạy qua nhà báo thì mọi người đã cuống lên…”
Thư nghe xong đổ sụp xuống, ôm chặt hai đứa mà khóc nức nở:
— “Hai con ơi… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi…”
Không có bắt cóc, không có kẻ xấu, không có drama ly kỳ.
Chỉ một phút lơ đễnh của người lớn – nhưng đủ để cả nhà rơi vào vực thẳm.
Hôm đó, Thư bỏ luôn thói quen mua sắm vô tội vạ. Đi đâu cũng nắm tay hai con chặt cứng, như thể sợ rằng chỉ lơi ra một giây thôi… là mất tất cả.
Còn tôi, mỗi lần nhớ lại đôi dép nhỏ nằm chỏng chơ trước cửa hàng giày, tim vẫn đau thót lên một nhịp.
Có những thứ có thể mua lại được.
Nhưng sự an toàn của con trẻ – chỉ cần lơ là một khoảnh khắc – có thể đánh đổi bằng cả cuộc đời.