Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Căn hầm rung lên dữ dội. Những mảng bê tông rơi lả tả, bụi bặm phủ mờ. Từ giữa phòng, thân hình cô bé giờ phát sáng rực đỏ, đôi mắt biến thành hai hố lửa, da thịt căng ra bởi những mạch máu dày như rễ cây.
Xung quanh, đám bác sĩ và lính gào thét, từng người bị kéo vào vòng xoáy vô hình. Tiếng xương gãy, tiếng da thịt xé toạc vang vọng như bản nhạc chết chóc.
Ông lão cố gắng giữ thăng bằng, ôm chặt tập hồ sơ trong tay, mắt rớm lệ:
– Cháu ơi… dừng lại đi! Ông xin cháu…
Nhưng cô bé chỉ mỉm cười, giọng vang dội khắp hầm:
– Ông… sao phải sợ? Từ nay, chúng ta sẽ bất tử.
Cô y tá kéo tay ông lão, thì thào trong tuyệt vọng:
– Nghe tôi! Có một cách… trong phòng này còn thiết bị “phong ấn sinh thể,” thứ mà họ dùng để trói buộc nó trước đây. Nếu chúng ta kích hoạt, có thể giam nó lại lần cuối!
Ông lão hoảng loạn:
– Nhưng nếu làm vậy… cháu tôi sẽ…
Cô y tá nghẹn giọng:
– Không còn lựa chọn nào khác. Nếu để nó thoát ra, không chỉ bệnh viện, mà cả thành phố sẽ bị nuốt chửng.
Ánh mắt ông lão đỏ hoe. Tập hồ sơ run lên trong tay, vài trang giấy rơi xuống, hé lộ một câu chú thích nguệch ngoạc:
“Phong ấn cuối cùng cần có máu của người thân gần gũi nhất.”
Ông lão sững sờ. Điều đó có nghĩa… chỉ có ông mới đủ điều kiện kích hoạt thiết bị.
Ông lão bước chậm rãi tới gần, mặc kệ sức gió cuồng nộ và tiếng rít ghê rợn. Cô bé đứng giữa tâm điểm, những sợi gân đỏ tỏa ra như xúc tu, quật nát tường vách.
– Ông… lại đây, – cô bé vươn tay, giọng ngọt ngào như ngày nào. – Đừng bỏ cháu.
Ông lão nghẹn ngào, từng bước một đến gần, vừa thì thầm:
– Ông sẽ không bỏ cháu đâu. Nhưng… ông cũng không thể để cháu làm hại thế giới này.
Trong tay ông, máu từ vết cắt ở cổ tay nhỏ giọt xuống bàn điều khiển. Các ký tự trên bệ đá cổ phát sáng, máy móc quanh phòng rung lên.
Cô bé nhận ra, ánh mắt chuyển từ dịu dàng sang phẫn nộ:
– Ông dám phản bội cháu?!
Từ cơ thể bé, hàng chục xúc tu máu quét tới, quật nát cả phòng. Cô y tá hét lớn, lao tới đỡ ông, súng trong tay nã liên tiếp vào khối sáng đỏ, chỉ đủ làm chậm lại.
Ông lão dồn hết sức, đặt tay đẫm máu lên bệ phong ấn. Tiếng máy rú lên, những vòng tròn ánh sáng bùng nổ, trói chặt lấy cơ thể cô bé.
Cô bé gào thét, âm thanh xuyên thủng cả màng nhĩ:
– KHÔNG!!! ÔNG NGOẠI… CHÁU CẦN ÔNG!!!
Xúc tu quật mạnh, hất tung mọi thứ. Cô y tá bị ném văng, máu tuôn ra từ miệng, nhưng vẫn gượng hét:
– Tiếp tục đi! Đừng dừng lại!!!
Ông lão quỳ sụp xuống, máu từ cổ tay chảy xối xả. Cơ thể già nua run rẩy, nhưng ông vẫn thì thầm:
– Cháu ngoan… tha lỗi cho ông…
Ánh sáng phong ấn lan rộng, những sợi gân đỏ co rút, từng mảnh cơ thể quái vật rạn nứt. Trong thoáng chốc, cô bé trở lại hình dáng bình thường, đôi mắt ngấn lệ, bàn tay nhỏ vươn về phía ông:
– Ông ơi… cháu sợ…
Ông bật khóc, cố với tay nhưng khoảng cách quá xa. Tiếng phong ấn gầm lên lần cuối, nuốt trọn hình bóng bé nhỏ vào hố sáng.
Một vụ nổ chói lòa khiến cả căn hầm rung chuyển, rồi im bặt.
Khói bụi tan dần. Ông lão gục xuống, toàn thân đẫm máu. Cô y tá bò tới, đỡ lấy ông, thì thào:
– Ông… ông đã làm được rồi. Nó bị phong ấn… mãi mãi.
Ông lão chỉ gượng cười, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Ông khẽ thì thầm như nói với chính mình:
– Miễn là… cháu có thể yên nghỉ…
Nhưng rồi, khi cả hai tưởng đã kết thúc, một âm thanh khe khẽ vang lên từ góc tối – “thình… thịch… thình… thịch…” – nhịp đập quen thuộc, yếu ớt nhưng rõ ràng.
Cả hai nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.
Từ trong đống đổ nát, một bàn tay nhỏ bé thò ra, run rẩy… nhưng bàn tay đó không phải da thịt người, mà phủ vảy đỏ mỏng, tỏa ra ánh sáng ma quái.
XEM TIẾP :PHẦN 7 — ÁNH SÁNG TRONG ĐÊM TÀN