Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chồng tôi cứ đêm đến là sang phòng con gái lớn ngủ. Tôi nghi ngờ, kiểm tra camera thì phát hiện ra sự thật khiến tôi chết điếng.
Tôi từng nghĩ mình là một người mẹ tốt. Sau khi ly hôn, tôi ôm con gái nhỏ về sống với người chồng thứ hai – người đàn ông mà tôi tin là dịu dàng, bao dung. Anh chưa bao giờ phân biệt “con chung – con riêng”, cũng chưa từng khiến con bé cảm thấy lạc lõng.
Nhưng thời gian gần đây, tôi thấy có điều gì đó bất thường.
Con gái tôi 7 tuổi, từ nhỏ đã hay khó ngủ, khóc đêm và giật mình. Tôi nghĩ rằng do thiếu cha, nhưng ngay cả khi có “bố mới”, tình trạng ấy vẫn không khá hơn. Bé khóc thét giữa đêm, tè dầm, đôi khi khiến hàng xóm phải phàn nàn. Những lần cãi nhau giữa tôi và chồng vì chuyện đó khiến tôi kiệt sức, nhưng tôi không thể bỏ con được.
Khoảng một tháng gần đây, tôi để ý chồng hay lặng lẽ rời phòng vào ban đêm. Hỏi thì anh bảo đau lưng, sang phòng khách nằm cho thoải mái. Nhưng vài đêm liền, tôi tỉnh dậy đều không thấy anh cạnh mình. Một đêm, ánh sáng từ phòng con bé lọt ra, tôi bước đến thì thấy anh đang nằm cạnh con.
Tôi tức giận hét lên.
Anh chỉ nói: “Con khóc quá, anh sang dỗ rồi ngủ quên.”
Lời giải thích đó khiến tôi hoang mang. Tôi vừa muốn tin, vừa không thể bỏ qua nỗi lo trong lòng. Tôi quyết định gắn camera trong phòng con gái để theo dõi.
Đêm đầu tiên xem lại camera, cảnh tượng khiến tôi sốc nặng:
Lúc 2 giờ sáng, con bé bật dậy trong vô thức, mắt nhắm nghiền, đi vòng quanh phòng, thậm chí đập đầu vào tường rồi đứng bất động. Ngay sau đó, chồng tôi chạy vào ôm con lại, vỗ lưng nhẹ nhàng cho đến khi bé nằm xuống và ngủ yên.
Camera không có tiếng nhưng nhìn cách anh ôm và dỗ con, tôi nghẹn lại.
Tôi đem đoạn video đến gặp bác sĩ tâm lý nhi khoa. Bác sĩ xem xong liền nói:
“Con bé bị mộng du. Đây là rối loạn giấc ngủ khá phổ biến ở trẻ nhạy cảm hoặc từng trải qua tổn thương tâm lý. Trẻ chỉ ngủ yên khi được trấn an đúng lúc.”
Bác sĩ hỏi:
“Trước đây bé có bị xa cha mẹ hoặc từng ở một mình lâu không?”
Tôi bật khóc. Tôi nhớ những tháng sau ly hôn, tôi gửi con cho bà ngoại để đi làm xa. Có khi cả tháng mới về. Con bé từng bám bà, né tránh tôi. Tôi cứ nghĩ rồi con sẽ quen, đâu biết đó là một vết nứt tâm lý.
Những ngày sau đó, tôi quan sát kỹ hơn. Con bé vẫn mộng du, vẫn giật mình, nhưng chồng tôi luôn là người kịp thời ôm con lại, trấn an bé mà không một lời trách móc tôi – người đã nghi ngờ anh.
Một tối khác, con bé lại mộng du. Chồng tôi chỉ cần nói vài câu nhẹ nhàng, con bé liền yên ổn ngủ lại ngay. Tôi đứng nhìn mà nước mắt rơi liên tục. Tôi gắn camera vì nghi ngờ anh làm điều xấu, nhưng hóa ra người có lỗi là tôi – lỗi vì nỗi sợ của chính mình.
Từ ngày biết sự thật, tôi thay đổi. Tôi học cách hiểu con, học cách nhận ra sự bất an của trẻ. Tôi ngủ cạnh con mỗi tối, ôm bé thật chặt. Chồng tôi vẫn nằm giường bên cạnh, luôn sẵn sàng đỡ con mỗi khi bé giật mình.
Không trách móc. Không một lời than phiền. Chỉ có sự kiên nhẫn và tình thương.
Tôi hiểu rằng tình yêu không cần máu mủ, mà là sự hiện diện và bao dung. Con gái tôi từng mang trong lòng nỗi sợ bị bỏ rơi, nhưng giờ, nhờ anh, bé có lại cảm giác an toàn.
Mỗi tối nhìn hai người họ ngủ cạnh nhau, tôi thấy tim mình mềm lại. Tôi biết mình phải trở thành một người mẹ tốt hơn – không phải bằng nỗi sợ, mà bằng sự thấu hiểu và yêu thương.