CHỈ VÌ MỘT MIẾNG GÀ – SỰ THẬT 39 NĂM CHÔN GIẤU DƯỚI NỀN NHÀ

CHỈ VÌ MỘT MIẾNG GÀ – SỰ THẬT 39 NĂM CHÔN GIẤU DƯỚI NỀN NHÀ

Tiếng “cạch” của ổ khóa sắt vang lên khô lạnh, rồi cả không gian như nuốt chửng mọi âm thanh. Căn kho nhỏ dưới hầm để xe tối, ẩm, và lạnh đến gai người. Mùi xi măng, mùi đồ cũ mốc meo thoang thoảng quanh bà Hạnh, khiến cổ họng bà nghẹn lại.

Bà vừa bị đứa con dâu — Thảo — đẩy mạnh vào đây khi nó hét lên như hóa điên:

“Ăn có một miếng gà của con mà cũng không biết điều! Xuống đây suy nghĩ lại đi!”

Cánh cửa hầm đóng sập lại, tiếng bước chân Tuấn — con trai bà — và Thảo xa dần rồi biến mất.

Không gian rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ.

Bên cạnh bà, ông Lâm — chồng bà — ngồi dựa vào tường, đôi mắt vô hồn. Cú sốc không phải nằm ở chuyện bị nhốt, mà ở chỗ: người nhốt họ… lại chính là đứa con trai mà họ dành cả đời vun đắp.

Một lúc sau, ông Lâm mới khàn giọng:

Hạnh… lại đây. Tôi có chuyện phải nói với bà.

Giọng ông không giống thường ngày: nó run, trầm, và… có gì đó rất lạ. Bà Hạnh quay sang, tim khẽ nhói:

— Chuyện gì vậy? Trong hoàn cảnh này mà ông còn…

Ông đưa tay chỉ về bức tường lót gạch cũ ở góc phòng — nơi bao năm bà vẫn lau dọn mà chẳng mảy may chú ý.

Ông thì thầm:

Sau bức tường đó… có thứ đã dằn vặt tôi suốt 39 năm.

Bà Hạnh rùng mình:

— Ông nói cái gì?

Ông Lâm không trả lời ngay. Ông chờ vài phút, khi chắc chắn phía trên không còn động tĩnh gì.

Rồi ông gắng sức kéo một thùng gỗ nặng sang một bên.

Ông quỳ xuống.

Tay ông run bần bật như người mang tội cả đời. Ông đưa ngón tay già nua luồn vào một khe gạch rất nhỏ — như thể ông đã làm điều này hàng ngàn lần trong tâm tưởng.

“Cạch.”
Một viên gạch rơi xuống nền, để lộ phía sau là một khoảng trống tối đen.

Bà Hạnh nín thở.

Ông Lâm thò tay vào, lôi ra một túi vải màu nâu đã mục gần rách, buộc bằng dây thừng cũ.

Ông đặt túi xuống nền xi măng lạnh ngắt.

Bàn tay ông run đến mức không mở được dây.

Bà Hạnh thì thào:

Ông giấu cái gì ở đây suốt 39 năm?

Ông Lâm hít sâu, như gom hết dũng khí còn lại của đời mình.

Cuối cùng, ông mở túi.

Một mùi giấy cũ phả ra. Bên trong là:

  • một xấp ảnh đen trắng

  • vài lá thư phai mực

  • một chiếc vòng tay trẻ sơ sinh

Bà Hạnh chết lặng:

— Cái này… của ai?

Giọng ông Lâm như vỡ ra từng mảnh:

Của đứa con đầu tiên của chúng ta.

Tim bà Hạnh như bị bóp nghẹt.

— Nhưng… bác sĩ nói… nó chết ngay sau khi sinh…

Ông lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, đau đớn:

Không. Nó không chết. Tôi… đã để người ta mang nó đi.

Bà Hạnh sững người như bị sét đánh.

— Ông… ông nói cái gì?! Tại sao?!

Ông Lâm chôn mặt vào hai bàn tay đầy chai sạn:

Thời đó nghèo quá… tôi đâm nợ. Bọn họ dọa giết bà, giết cả đứa bé. Tôi sợ. Tôi ký giấy cho họ mang con đi… Tôi nghĩ khi trả được nợ sẽ tìm lại. Nhưng rồi mọi manh mối biến mất…

Ông nghẹn lại:

Ba mươi chín năm nay… tôi sống như kẻ mang án.

Bà Hạnh bật khóc, tiếng khóc nghẹn đến mức vang cả căn hầm nhỏ.

Bà nhìn chiếc vòng tay bé xíu — thứ duy nhất còn lại của đứa con mà bà chưa từng biết mặt.

Đau. Giận. Mất mát. Tất cả trộn lại thành một bi kịch mà bà không còn sức để gọi tên.

Đột nhiên tiếng cửa khóa phía trên lại vang lên.

“Cạch.”

Ai đó đang quay lại.

Ông Lâm nắm tay bà thật chặt, nói nhanh, gấp gáp:

Hạnh! Nếu hôm nay chúng nó nhốt mình, có lẽ… trời muốn tôi phải nói sự thật trước khi quá muộn.

Bà nghẹn ngào hỏi:

— Vậy… đứa bé… nếu còn sống… giờ ở đâu?

Ông Lâm nhìn sâu vào đôi mắt ướt nước của bà.

Tôi có một địa chỉ. Là manh mối duy nhất còn lại…

Rồi một tiếng “rầm” vang lên từ cầu thang.

Ai đó đang mở khóa hầm.

Ánh sáng từ khe cửa tràn xuống sàn.

Bà Hạnh ôm chặt lấy chiếc vòng trẻ sơ sinh, trong lòng run lên bởi cảm giác:

39 năm chôn giấu.
39 năm nuốt nỗi đau trong im lặng.
Giờ đây – mọi thứ sắp vỡ tung.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *