Chàng thanh niên trẻ đi làm cho phú bà giàu nhất vùng, mỗi tháng nhận 2 chỉ vàng. Ai cũng nghĩ anh sẽ để dành được một “gia tài” sau vài năm. Nào ngờ đến ngày anh qua đời đột ngột, vợ mở két ra thì sững người…

Chàng thanh niên trẻ đi làm cho phú bà giàu nhất vùng, mỗi tháng nhận 2 chỉ vàng. Ai cũng nghĩ anh sẽ để dành được một “gia tài” sau vài năm. Nào ngờ đến ngày anh qua đời đột ngột, vợ mở két ra thì sững người…

Posted on August 2, 2025

Chồng tôi – Tâm – năm ấy mới 29 tuổi. Trẻ, khỏe, chịu thương chịu khó. Anh đi làm thuê cho phú bà giàu nhất vùng. Công việc nặng nhọc, từ lau dọn biệt phủ đến chăm vườn, phụ việc đủ thứ. Nhưng bà chủ tốt, mỗi tháng trả anh 2 chỉ vàng, trả đúng, trả đủ.

Anh nhận vàng về lúc nào cũng vui như trẻ con được quà. Nhưng điều lạ là: anh chưa từng dùng một chỉ nào.

Anh cẩn thận bỏ từng cây vàng nhỏ vào chiếc két cũ kỹ – cái két anh xin lại từ ông chú – rồi khóa lại, giấu chìa khóa trong túi áo.

Tôi từng hỏi:

– “Anh để nhiều vậy, lỡ cần tiền thì sao?”

Anh xoa đầu con rồi mỉm cười:

– “Khi nào thật cần hẵng mở. Giờ mình lo cho con trước.”

Suốt hai năm, đều đặn mỗi tháng anh mang về 2 chỉ vàng rồi cất. Tôi chưa bao giờ mở két. Phần vì tin chồng, phần vì cũng sợ… động vào thứ anh quý.


Cho đến một buổi chiều tháng Sáu, trời mưa như trút, anh đi làm về than mệt. Tối đó, anh đặt lưng xuống ngủ… và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cơn đột ngột, nhanh đến mức bác sĩ cũng bảo: “Không kịp trở tay.”

Tang lễ chưa xong, lòng tôi vừa đau vừa lo. Con còn nhỏ, một mình tôi biết dựa vào ai? Tôi nhớ đến chiếc két – toàn bộ hy vọng của mẹ con tôi – số vàng anh dành dụm suốt hai năm trời.

Đêm đó, sau khi họ hàng về hết, tôi ôm con lại đứng trước cái két. Mấy ngón tay run run tra chìa khóa.

Cạch một tiếng.

Cửa két mở ra.

Và rồi… tôi chết lặng.

Không có vàng.

Không hề có một chỉ nào.

Trong két chỉ toàn là… những bức tranh nguệch ngoạc.

Những nét bút màu lem nhem, giấy thì rẻ, có tờ còn nhăn vì nước mưa.

Nhưng từng bức… là cả cuộc đời của chúng tôi.

Một bức anh vẽ tôi đang bế con trước hiên nhà.
Một bức anh vẽ cảnh anh bón cháo cho con khi tôi ốm.
Một bức khác, cả nhà ba người ngồi ngắm trăng trên sân, con cầm cái đèn pin nhỏ cười toe toét.

Mỗi bức, phía dưới đều có một dòng chữ nhỏ, nắn nót:

“Ngày… tháng… năm… Bà chủ trả 2 chỉ vàng. Mua giấy màu cho con, mua thuốc cho vợ. Vợ con là tài sản quý giá nhất đời tôi.”

Tôi gục xuống ngay trước két sắt. Nước mắt chảy mãi không ngừng.

Hóa ra… anh chưa từng giữ vàng cho mình.
Chưa từng mơ có gia tài riêng.

Vàng của anh – là sức khỏe của vợ, là hộp sữa của con, là cây bút màu anh mua để lưu lại kỷ niệm gia đình.

Anh để lại cho mẹ con tôi không phải vàng, mà là những điều quý hơn vàng.

Một gia tài của yêu thương.
Một trái tim biết nghĩ cho gia đình đến giây cuối cùng.

Tôi ôm con, nhìn những bức tranh mà chừng như anh vẫn đang ở đây… trong từng nét bút run run của mình.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *