🔥 Chấn động gia đình: Em trai thập tử nhất sinh, chỉ còn 20% sống, chị gái thản nhiên đi làm thủ tục “lăn tay chiếm đất”. Nhưng đúng 30 phút sau… một cú gọi khiến cả phòng công chứng chết lặng!
Em trai tôi – Hùng – 37 tuổi, hiền lành đến mức cả họ ai cũng thương. Chưa vợ con, dành dụm bao năm mới mua được miếng đất hơn ba tỷ đứng tên mình.
Nó sống kiểu tử tế hiếm có: lo cha mẹ, giúp chị em, cho chị gái mượn gần 500 triệu mà không cần ký giấy, không lấy một đồng lãi.
Ấy vậy mà…
Chiều hôm đó – cơn ác mộng bất ngờ ập xuống
Giữa cơn mưa xám trời, tôi nhận cuộc gọi từ bệnh viện:
– “Người nhà anh Hùng phải đến ngay. Anh ấy bị đột quỵ, đang nguy kịch. Tỉ lệ sống… chỉ còn khoảng 20%.”
Tôi chết điếng.
Cả nhà tôi đổ xô chạy đến bệnh viện, ai cũng hoảng loạn, mắt đỏ hoe.
Nhưng riêng một người…
Chị gái tôi – người được em trai giúp đỡ nhiều nhất – lại tách hướng.
Không vào viện.
Không hỏi một câu về tình trạng của em.
Chị đi thẳng tới… văn phòng luật sư.
Tại văn phòng luật sư – nơi lòng người phơi bày
Tôi âm thầm đi theo.
Chị rút từ túi ra một tờ giấy ủy quyền cũ do em từng ký lúc làm hồ sơ đất, đặt xuống bàn:
– “Anh xem giúp tôi cách lăn tay chuyển quyền sở hữu mảnh đất sang tên tôi.
Giờ nó hôn mê, khó qua khỏi… Làm trước cho chắc. Đất xong, tôi chia lại cho gia đình 30%.”
Tôi đứng phía sau, nghe mà gai cả sống lưng.
Luật sư giật mình:
– “Ý chị là… anh Hùng mất rồi?”
Chị gái tôi thản nhiên nhếch môi:
– “Chưa. Nhưng bác sĩ bảo không qua khỏi. Tôi xử lý sớm để khỏi rắc rối.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như mình đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ – không phải chị gái tôi nữa.
Và rồi… cuộc gọi định mệnh vang lên
Khi chị đang chờ văn phòng công chứng xác nhận hồ sơ, điện thoại chị reo.
Đầu dây là tiếng khóc nghẹn của mẹ tôi:
– “Chị ơi… Hùng tỉnh rồi! Nó tỉnh rồi thật rồi!”
Cả phòng công chứng đồng loạt dừng lại.
Luật sư tròn mắt nhìn chị.
Nhân viên đứng yên như tượng.
Còn chị tôi?
Mặt chị trắng bệch, tay run rẩy, môi không nói được một câu.
Tôi bước lên, nói đủ lớn để mọi người đều nghe:
– “Chị ơi… em trai chị chưa kịp qua khỏi mà chị đã lo đổi chủ mảnh đất của nó.
Nếu ngày hôm nay không đi theo… chắc em chẳng bao giờ biết lòng người nhà mình sâu đến mức nào.”
Chị cúi mặt, không dám ngẩng lên.
Ngày em tỉnh – câu nói khiến cả nhà nghẹn lại
Tối đó tôi kể lại toàn bộ cho Hùng nghe.
Nó nằm im, mắt nhìn trần nhà, không khóc.
Một lúc lâu sau, nó chỉ nói nhẹ:
– “Đất đó… nếu chị hỏi em một câu khi em còn sống, em đưa ngay.
Nhưng em không nghĩ… lúc tay em còn đang lạnh dần đi, chị lại nghĩ đến sổ đỏ.”
Không giận.
Không trách.
Chỉ là một nỗi buồn… tắt tiếng.
Vài tuần sau – quyết định khiến tất cả sững sờ
Khi bình phục, Hùng l quietly làm hồ sơ sang tên mảnh đất.
Không sang cho chị.
Không báo ai trong nhà.
Nó chuyển thẳng cho người bạn gái đã túc trực chăm nó từng phút trong giai đoạn hôn mê.
Chị gái tôi biết tin thì choáng váng.
Nhưng mẹ tôi nói một câu khiến chị gục hẳn:
– “Con không mất đất vì em con.
Con mất đất vì chính lòng con.
Người thập tử nhất sinh… mà con chọn nghĩ đến giấy đỏ, không phải sinh mạng của nó.”
Từ hôm đó, họ hàng nhìn chị bằng ánh mắt khác.
Không phải vì đất… mà vì cách chị đối xử với chính đứa em từng hết lòng vì mình.