Cặp Đôi Vừa Cưới 30 Phút Đã Gặp Bi Kịch Kinh Hoàng
Hà Nội, một chiều thu đầy nắng. Tiếng chuông nhà thờ ngân vang, trong trẻo và ấm áp, báo hiệu một lễ cưới viên mãn. Ngọc và Minh – cặp đôi yêu nhau suốt những năm đại học – cuối cùng cũng nắm tay nhau bước vào lễ đường sau hành trình dài đầy thử thách.
Ngọc khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, gương mặt rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Minh trong bộ vest lịch lãm, nắm chặt tay cô, như sợ chỉ cần buông ra một giây thôi, khoảnh khắc này sẽ tan biến. Bạn bè, người thân ngồi kín nhà thờ, ai cũng mỉm cười chúc phúc.
Khi nghi lễ kết thúc, cặp đôi bước ra ngoài giữa cơn mưa cánh hoa hồng rực rỡ. Tiếng vỗ tay, tiếng reo vui hòa lẫn trong không khí hân hoan. Ngọc tựa đầu vào vai Minh, khẽ nói:
— “Em vẫn chưa tin là mình đã trở thành vợ anh.”
Minh cười, siết chặt tay cô:
— “Anh đã chờ ngày này suốt bao năm rồi.”
Họ bước lên chiếc xe hơi màu trắng, dự định thẳng đường đi Đà Lạt cho tuần trăng mật – nơi cả hai từng mơ ước sẽ cùng nhau ngắm bình minh.
Không ai biết rằng, đó là chuyến đi cuối cùng của một cuộc hôn nhân vừa bắt đầu.
Chiếc xe lăn bánh qua những con phố đông đúc. Trong xe, Ngọc dựa vào vai chồng, bàn tay đan chặt bàn tay, hạnh phúc giản dị đến nao lòng. Bên ngoài, dòng xe cộ vẫn tấp nập như bao ngày khác.
Phía sau họ, một chiếc xe tải lớn đang lao tới với tốc độ bất thường.
Chỉ vài giây sau, một tiếng “RẦM” chát chúa xé toạc không gian.
Chiếc xe của Ngọc và Minh bị húc mạnh từ phía sau, văng xa gần chục mét rồi lật nhào xuống vệ đường. Kính vỡ tung tóe, kim loại méo mó, tiếng va chạm vang lên lạnh người.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ngọc hét lên trong hoảng loạn, tay cô với về phía Minh. Minh cũng cố gắng ôm lấy vợ, nhưng lực va chạm quá mạnh.
Rồi… tất cả chìm vào bóng tối.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên dồn dập. Người đi đường hoảng hốt chạy đến, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng chết lặng: chiếc xe bẹp dúm, máu loang trên mặt đường.
Nhân viên cứu hộ mất hơn mười lăm phút mới đưa được hai người ra ngoài. Ngọc được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Minh bị thương nặng, hơi thở yếu dần, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, rồi rơi vào hôn mê.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ chạy đua với thời gian.
Nhưng phép màu đã không xảy ra.
Sau nhiều giờ phẫu thuật, bác sĩ bước ra, cúi đầu nặng nề:
— “Chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
Minh không qua khỏi.
Ngọc tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài. Cô thấy mình nằm giữa phòng bệnh trắng toát, xung quanh là những gương mặt tránh ánh nhìn của cô.
— “Chồng tôi đâu?” – Ngọc hỏi, giọng khàn đặc.
Không ai trả lời.
Khi sự thật được nói ra, tiếng gào thét của Ngọc vang lên xé lòng. Nước mắt tuôn rơi, cô gục xuống, ôm chặt tấm chăn trắng như níu lấy điều gì đó đã vĩnh viễn mất đi.
Hạnh phúc chưa kịp trọn vẹn một giờ…
Cô đã trở thành góa phụ.
Cuộc điều tra sau đó khiến tất cả bàng hoàng.
Cảnh sát xác định: đây không phải tai nạn giao thông thông thường. Chiếc xe tải đã cố tình lao thẳng vào xe của cặp đôi.
Tài xế xe tải bị bắt trong trạng thái hoảng loạn, liên tục lẩm bẩm:
— “Tôi không cố ý… tôi chỉ làm theo lệnh…”
Lệnh của ai?
Khi lần theo các manh mối, cảnh sát phát hiện một cái tên: Hà – người yêu cũ của Minh.
Hà từng có mối tình sâu đậm với Minh. Sau khi bị chia tay, cô ta rơi vào trầm cảm, nhiều lần gọi điện, gửi thư đe dọa Ngọc, yêu cầu cô rời xa Minh. Những dấu hiệu bất thường trước đám cưới, lúc ấy Ngọc chỉ nghĩ là trò quấy rối vô nghĩa.
Sự thật phơi bày: Hà đã thuê tài xế xe tải, với ý định gây tai nạn để Minh bị thương nặng, buộc phải quay lại với mình.
Nhưng mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Khi bị bắt, Hà chỉ cười lạnh:
— “Anh ấy đáng lẽ phải là của tôi.”
Cô ta bị tuyên án tù chung thân.
Minh thì mãi mãi không trở về.
Ngọc rời Hà Nội sau đám tang chồng. Cô đến sống ở một vùng quê yên tĩnh, tránh xa ký ức đau đớn. Mỗi năm, vào đúng ngày cưới, cô lại mang hoa trắng đến mộ Minh, đứng lặng rất lâu trước bia đá lạnh lẽo.
Một tình yêu đẹp.
Một cuộc hôn nhân vừa chớm nở.
Chỉ sau 30 phút… tất cả đã hóa thành tro tàn.
Có những bi kịch không đến từ số phận,
mà đến từ lòng ích kỷ và hận thù của con người.