Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Cả nhà chồng bận tổ chức sinh nhật cho em gái chồng. Tôi trở dạ nhưng ai nấy mặc kệ, để tôi tự vào viện một mình. Giữa đường thì có chuyện xảy ra buộc tôi phải cấp cứu gấp…
Trời hôm ấy mưa lớn. Trong nhà, tiếng nhạc sinh nhật ồn ào, ánh đèn nhấp nháy khắp phòng. Cả gia đình quây quanh chiếc bánh kem, cười nói rộn rã. Tôi ngồi co ro ở góc phòng, mồ hôi rịn ra như tắm, từng cơn đau bụng siết lại khiến chân tôi run lên.
Tôi cố gọi:
– Em… đau lắm rồi… chắc sắp sinh…
Không ai buồn quay lại. Mẹ chồng liếc tôi, nói như quát:
– Có bầu thì chịu. Đừng làm quá, để người ta vui.
Chồng tôi đang nâng ly chúc mừng em gái. Anh chỉ nói hời hợt, chẳng nhìn tôi:
– Tý anh đưa đi. Đang bận, đợi xíu.
Tôi cắn môi đến bật máu, cố đứng lên. Không ai hỏi, không ai tiễn. Tôi tự mở cửa bước ra giữa tiếng cười nói phía sau.
Ngoài trời, mưa xối thẳng vào mặt.
Tôi gọi xe ôm, leo lên khi bụng quặn từng cơn. Xe chạy được một đoạn thì phanh gấp vì tránh ô tô vượt ẩu. Tôi bị hất xuống mặt đường lạnh ngắt, đau điếng người. Ngay lúc đó, nước ối vỡ ào giữa dòng nước mưa cuồn cuộn.
Người đi đường hô hoán:
– Cô ấy sắp sinh! Gọi cấp cứu nhanh!
Tôi choáng váng, tai ù đi. Ý nghĩ cuối cùng lướt qua đầu: “Mình nằm đây giành sự sống, còn họ vẫn tiếp tục thổi nến, cắt bánh…”
Tiếng còi cấp cứu vang lên. Người ta đưa tôi lên cáng, bác sĩ vừa xem vừa hô:
– Tim thai yếu! Chuẩn bị mổ ngay!
Trong phòng mổ lạnh lẽo, tôi nằm một mình. Không chồng, không mẹ chồng, không ai bên cạnh. Chỉ có ánh đèn sáng loá và tiếng máy móc gấp gáp.
Ngoài kia, bác sĩ cần người nhà ký giấy mổ khẩn. Điện thoại tôi rung liên tục, nhưng bên nhà chồng, chẳng ai nghe.
Họ vẫn đang ăn uống, cụng ly. Điện thoại chồng tôi rung cả chục cuộc gọi, nhưng mẹ chồng khó chịu:
– Kệ nó. Đang vui, đừng để nó làm phiền. Đẻ thì đẻ, ai chẳng trải qua.
Đến khi chồng tôi bước ra nghe máy thì ca mổ của tôi đã diễn ra hơn nửa tiếng.
Đứa bé chào đời trong tiếng khóc yếu ớt, phải đưa vào lồng kính vì thiếu oxy. Tôi thì kiệt sức, mệt đến mức không còn rơi nổi một giọt nước mắt.
Chồng tôi lao vào bệnh viện, người còn nồng mùi rượu. Y tá hỏi câu khiến anh chết lặng:
– Anh là chồng sản phụ? Sao giờ anh mới đến?
Anh chạy đến phòng hồi tỉnh. Tôi nằm đó, môi khô nứt, mặt tái nhợt. Thấy anh, tôi chỉ quay mặt đi. Không phải giận, mà vì nỗi thất vọng đã quá lớn.
Anh nghẹn lại:
– Anh… xin lỗi…
Tôi thở mệt nhọc, đáp nhỏ:
– Khi em cần nhất… chẳng ai trong nhà anh đứng về phía em.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa kéo dài lê thê, như bầu trời cũng đang thay tôi khóc.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: sinh con xong không phải là kết thúc.
Mà là lúc tôi phải bắt đầu nghĩ đến việc tự bước đi bằng chính đôi chân mình — không còn trông đợi vào ai nữa.
⚠️ Một lần nữa xin khẳng định: Câu chuyện hoàn toàn là hư cấu, không phản ánh người thật – việc thật. Người đọc vui lòng không suy diễn. ⚠️