Bụng cô ấy to như bầu 7 tháng… Tôi lắp camera rồi phát hiện sự thật khiến mình quỵ ngã”
Được một thời gian, bụng cô ấy cứ lớn dần, tròn căng như người mang bầu bảy tháng. Hàng xóm bàn tán ầm lên. Tôi nghi ngờ, rồi trong một phút hoang mang, tôi đã lắp camera. Nhưng khi xem lại đoạn ghi hình, tôi gần như ngã quỵ xuống vì sự thật…
1. Căn biệt thự cũ và ba phận người
Ông Lưu, 75 tuổi, sống một mình trong căn biệt thự cũ bên rìa thành phố. Vợ mất sớm, con gái duy nhất – chị Hạnh – đi làm xa, mỗi năm chỉ về vài lần.
Thương cha cô độc, Hạnh thuê một cô gái trẻ tên Mai về ở cùng. Mai mới hơn hai mươi, mồ côi từ nhỏ, hiền lành, chăm chỉ, coi ông Lưu như người thân ruột thịt. Sau nhiều năm sống trong im lặng, căn nhà cũ như sáng lại nhờ tiếng cười của họ.
Ông Lưu ốm vặt liên tục. Mai tận tụy chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, dìu ông tập đi mỗi sáng. Tình cảm giữa hai người, chẳng máu mủ mà thương như cha – con.
2. Cơn nghi ngờ bắt đầu từ cái bụng bất thường
Nửa năm sau, khi Hạnh về thăm cha, cô bàng hoàng khi thấy bụng Mai phình to khác lạ. Như người mang thai bảy tháng.
Hàng xóm bắt đầu xì xào:
– Con bé giúp việc chắc có bầu rồi…
– Mà nhà đó chỉ có ông Lưu thôi đấy…
Tin đồn lan nhanh như lửa. Dù tin vào cha mình, Hạnh vẫn không tránh khỏi hoang mang. Đêm đó, trong lúc mọi người ngủ say, cô âm thầm lắp camera ở phòng khách và hành lang – nơi Mai hay qua lại.
3. Ba ngày sau – đoạn clip khiến Hạnh bật khóc
Khi mở camera xem lại, Hạnh chết lặng.
Mai không hề thân mật với ai, càng không có hành động đáng ngờ. Ngược lại, đêm nào cô cũng lén kéo một chiếc túi đen cồng kềnh đi ra ngoài. Khi trở về, người cô đầy mồ hôi, run lẩy bẩy, tay ôm bụng đau đớn.
Cô mở túi ra.
Bên trong là sữa, thuốc… và những túi máu y tế.
Rồi trước camera, Mai lặng lẽ cắm kim truyền cho ông Lưu – người đang ngủ say, gương mặt tái xanh.
Mỗi giọt máu chảy ra… bụng Mai lại căng lên vì tác dụng phụ, vì kiệt sức, vì thiếu máu trầm trọng.
Hạnh bật khóc nấc.
Thì ra, ông Lưu mắc bệnh máu hiếm, cần truyền liên tục. Không còn người thân phù hợp, Mai là nhóm máu hiếm duy nhất trùng với ông.
Cô giấu tất cả, sợ Hạnh lo. Sợ bị đuổi việc, sợ ông Lưu tủi thân. Và vì cô coi ông như người cha mà mình chưa từng có.
4. Khoảnh khắc Mai gục xuống
Hạnh lao vào phòng cha.
Mai đang nằm ngất bên mép giường, người lạnh toát.
Ông Lưu tỉnh dậy, mắt đỏ hoe:
– Con đừng trách nó… Cha chỉ xin nó giúp một lần. Không ngờ nó dại… làm mãi đến kiệt sức thế này…
Hạnh vừa run vừa gọi cấp cứu. Đó là lần đầu tiên cô thấy cha già khóc như một đứa trẻ.
Mai may mắn được cứu.
5. Quyết định của ông Lưu
Sau khi hồi phục, Mai ngại ngùng xin nghỉ. Nhưng ông Lưu và Hạnh kiên quyết giữ lại.
– Con cứu cha ta. Từ hôm nay, con không còn là người giúp việc. Con là người nhà.
Mai bật khóc, quỳ xuống. Lần đầu tiên, cô có cảm giác mình thực sự thuộc về một gia đình.
6. Ba năm sau – lời nhắn cuối cùng của người cha già
Ba năm sau, ông Lưu qua đời trong giấc ngủ.
Trong di chúc, ông để lại căn biệt thự cho Hạnh và Mai, kèm dòng chữ run run:
“Một người mang dòng máu của ta.
Một người đã cho ta dòng máu để sống thêm những ngày cuối cùng.”
Hôm đưa tang, hàng xóm kéo tới đông nghịt. Những người từng đồn đại năm xưa lặng lẽ thắp hương, nói khẽ:
– Hóa ra bụng to không phải vì tội lỗi… mà vì cô ấy cho đi cả sinh lực của mình.
7. Câu chuyện để đời
Mai tiếp tục sống cùng Hạnh. Cô trở thành tình nguyện viên hiến máu thường xuyên – như một cách trả ơn cuộc đời đã cho cô một gia đình.
Mỗi lần nhìn vết sẹo nhỏ trên tay, cô lại nhớ lời ông Lưu dặn:
“Ruột thịt không phải do máu mủ, mà do tấm lòng.”