B:ỏ vợ hi:ếm mu:ộn chạy theo nhân tình, 4 năm sau gặp lại ở đá:m ta:ng mẹ vợ cũ, người chồng ch::ế::t đứng khi thấy đ:ứa tr:ẻ giống hệt mình

B:ỏ vợ hi:ếm mu:ộn chạy theo nhân tình, 4 năm sau gặp lại ở đá:m ta:ng mẹ vợ cũ, người chồng ch::ế::t đứng khi thấy đ:ứa tr:ẻ giống hệt mình

Tiếng kèn trống đám ma ai oán vang lên giữa trưa hè oi ả, xé toạc không gian yên bình của vùng quê nghèo. Tôi đứng trân trân trước cổng nhà Hương, đôi chân như đeo chì. Đã bốn năm rồi. Bốn năm kể từ ngày chúng tôi đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn, xé bỏ 5 năm nghĩa vợ chồng và 3 năm thanh xuân yêu nhau tha thiết.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố trấn an nhịp tim đang đập loạn xạ, bước vào trong. Mẹ vợ cũ của tôi vừa qua đời. Dù nghĩa tào khang đã dứt, nhưng cái tình con người, cái nghĩa với người đã từng coi tôi như con đẻ khiến tôi không thể không về thắp một nén nhang.

Hương đứng bên linh cữu, gầy rộc đi, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều. Nhìn cô ấy trong bộ đồ tang trắng toát, lòng tôi dấy lên một nỗi xót xa mơ hồ. Ngày xưa, tôi đã từng yêu người phụ nữ này biết bao nhiêu. Chúng tôi đã từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Nhưng cuộc đời không như mơ.

Ký ức ùa về như một cuốn phim quay chậm. Hai năm sau ngày cưới, tin vui vẫn bặt vô âm tín. Áp lực từ bố mẹ tôi ngày càng lớn, những lời bóng gió xa xôi về việc “thay mái” để có người nối dõi khiến không khí gia đình lúc nào cũng căng như dây đàn. Kết quả khám cho thấy Hương khó mang thai. Chúng tôi đã dốc cạn tiền bạc, bán cả những món đồ giá trị nhất để làm thụ tinh nhân tạo. Một lần, hai lần, rồi ba lần… tất cả đều thất bại.

Sự túng quẫn về kinh tế cộng với nỗi tuyệt vọng vô hình đã đẩy tôi ra xa Hương. Tôi hèn nhát. Thay vì ôm lấy vợ để cùng vượt qua giông bão, tôi lại tìm đến rượu và rồi ngã vào vòng tay của một người đàn bà khác trong cơn say chán chường. Tôi đã nghĩ đó là lối thoát, hoặc tệ hơn, tôi ích kỷ muốn thử xem liệu mình có thể có con với người khác hay không.

Hương biết chuyện. Cô ấy không đánh ghen, không ầm ĩ. Cô ấy chỉ lẳng lặng đặt tờ đơn ly hôn lên bàn. Lúc đó, thú thật, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi ký đơn, nghĩ rằng mình đã được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không lối thoát này. Thắp xong nén hương cho mẹ, tôi định quay ra về ngay vì không muốn đối diện lâu với ánh mắt của họ hàng bên vợ. Vừa bước nhanh ra sân, tâm trí còn đang mải miết với những suy nghĩ hỗn độn thì…

“Ui da!”

Một cú va chạm mạnh khiến tôi loạng choạng. Một đứa bé trai chừng 3 tuổi, đang mải đuổi theo quả bóng nhựa, đã lao sầm vào chân tôi rồi ngã ngửa ra đất. Theo phản xạ, tôi vội cúi xuống đỡ thằng bé dậy, miệng rối rít: “Chú xin lỗi, cháu có đau không?” Thằng bé ngước lên, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn tôi. Và khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh tôi như sụp đổ.

Tôi chết lặng, tay chân rụng rời, không còn chút sức lực nào. Gương mặt đứa trẻ này… sao lại có thể giống tôi đến mức như tạc khuôn thế này? Cái mũi cao, đôi mắt sâu và đặc biệt là cái xoáy tóc lệch bên trái – đặc điểm di truyền từ ông nội tôi, qua tôi và giờ là thằng bé này. Không thể nào là sự trùng hợp ngẫu nhiên được.

Tôi nhìn quanh, tìm kiếm một lời giải đáp. Hương từ trong nhà chạy ra, thấy tôi đang bần thần giữ vai thằng bé, mặt cô ấy biến sắc. Cô ấy vội vàng giằng đứa trẻ khỏi tay tôi, ôm chặt vào lòng như sợ tôi cướp mất.

“Vào nhà đi con, đừng chạy lung tung,” Hương nói nhanh, giọng lạc đi, rồi định bế thằng bé đi vào trong.

“Khoan đã!” Tôi thốt lên, giọng run rẩy. “Hương, đứa trẻ này…”

Hương khựng lại, lưng cứng đờ, nhưng không quay đầu lại. “Anh về đi. Khách khứa đang đông, tôi không muốn nói chuyện bây giờ.”

Tôi không về. Tôi không thể về. Tôi ra quán nước đầu ngõ ngồi đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, lòng như lửa đốt. Những con số nhảy múa trong đầu tôi: Ly hôn 4 năm, đứa bé tầm 3 tuổi. Nếu trừ đi 9 tháng 10 ngày mang thai… Thời gian khớp một cách đáng sợ.

Đêm muộn, khi khách khứa đã vãn, tôi quay lại. Hương đang ngồi thẫn thờ trước hiên nhà, thằng bé đã ngủ say trong buồng. Bố Hương nhìn tôi, thở dài rồi lặng lẽ đi vào trong, để lại không gian cho hai chúng tôi.

“Đó là con anh, đúng không?” Tôi hỏi, giọng khàn đặc. Hương im lặng hồi lâu, rồi gật đầu nhẹ. Một cái gật đầu như nhát búa đóng đinh vào tim tôi. “Tại sao em không nói cho anh biết?” Tôi gào lên trong uất nghẹn. “Lúc ra tòa, em đã có thai rồi đúng không?”

“Nói để làm gì?” Hương ngẩng lên, đôi mắt ráo hoảnh nhìn tôi. “Lúc đó anh đang mải mê với nhân tình. Anh chán ngán tôi, chán ngán cái gia đình túng quẫn vì hiếm muộn này. Anh muốn giải thoát mà. Tôi nói ra để anh thương hại, hay để anh nghĩ tôi dùng đứa con níu kéo anh?”

Từng lời của Hương như xát muối vào vết thương. Tôi quỳ sụp xuống. Cảm giác hối hận trào dâng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hóa ra, ông trời đã ban cho chúng tôi một phép màu ngay lúc tôi quyết định buông tay. Tôi đã có đứa con mà cả gia đình tôi khao khát, nhưng chính sự phản bội đê hèn của tôi đã đẩy mẹ con cô ấy ra xa.

“Anh sai rồi, Hương ơi. Anh ngàn lần xin lỗi em,” tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô ấy. “Bốn năm qua, anh chưa từng hạnh phúc. Anh quen nhiều người nhưng không ai hiểu anh như em. Giờ chúng mình có con rồi, hãy cho anh cơ hội sửa sai. Anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con, anh sẽ làm tất cả…”

Tôi vẽ ra viễn cảnh gia đình đoàn tụ, thằng bé sẽ có bố, tôi sẽ có vợ con đề huề. Tôi nghĩ đứa trẻ sẽ là cầu nối hàn gắn tất cả. Nhưng Hương rụt tay lại, lạnh lùng và dứt khoát.

“Muộn rồi anh ạ,” giọng cô ấy bình thản đến lạ lùng. “Bát nước đổ đi không lấy lại được. Vết sẹo anh gây ra cho tôi ngày đó, nó vẫn còn đây, nhức nhối lắm. Tôi có thể để anh thăm con, nhận con vì thằng bé cần biết bố nó là ai. Nhưng quay lại thì không bao giờ.”

“Tại sao? Chẳng lẽ em không còn chút tình cảm nào sao?”

“Tình cảm đã chết vào cái ngày anh lên giường với người đàn bà khác khi vợ anh đang tuyệt vọng vì không thể sinh con. Giờ mẹ con tôi sống rất tốt. Tôi không cần một người đàn ông chỉ tìm về khi thấy mình có lợi, khi thấy mình có con nối dõi.”

Cô ấy đứng dậy, đi vào nhà và khép cánh cửa gỗ lại. Tiếng chốt cửa vang lên khô khốc, chấm dứt mọi hy vọng của tôi. Tôi đứng chôn chân giữa sân, bóng tối bao trùm đặc quánh. Gió đêm rít qua từng kẽ lá lạnh buốt. Tôi đã có được câu trả lời cho cuộc đời mình, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Tôi có một đứa con trai giống mình như đúc, nhưng tôi vĩnh viễn mất đi mái ấm gia đình, mất đi người phụ nữ từng yêu tôi hơn cả bản thân mình.

Đêm ấy, tôi lủi thủi rời khỏi ngôi nhà thân quen mà xa lạ, mang theo hình ảnh đứa trẻ và nỗi ân hận sẽ đeo bám tôi đến suốt cuộc đời. Có những sai lầm, thời gian không bao giờ có thể chữa lành.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *