Ba đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi – Cuộc đời đổi thay khi được một cặp vợ chồng hiếm muộn cưu mang

Ba đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi – Cuộc đời đổi thay khi được một cặp vợ chồng hiếm muộn cưu mang

Trời cuối đông, gió bấc hun hút luồn qua những con hẻm nhỏ ở vùng quê ven sông. Đêm ấy, sương lạnh dày đặc, ánh đèn đường vàng vọt lay lắt trong màn sương như sắp tắt hẳn. Bên cổng nhà văn hóa cũ đã bỏ hoang từ lâu, một tiếng khóc trẻ sơ sinh yếu ớt bỗng vang lên giữa đêm tối, ban đầu xa xăm rồi rõ dần trong không gian tĩnh lặng.

Người qua đường có lẽ đã nghe, nhưng phần lớn lướt đi thật nhanh. Đêm mùa đông ở vùng quê này không ai muốn dừng lại quá lâu. Phận ai nấy lo, đời ai nấy sống, chẳng dám dính dáng chuyện người dưng giữa đêm khuya.

Nhưng Nam – một người đàn ông ngoài bốn mươi, sống bằng nghề chạy xe đêm – khi đang ngang qua thì nghe rõ tiếng khóc ấy. Ông thắng gấp, tắt máy, đôi tai nhói lên vì cái lạnh trong đêm. Nhờ ánh đèn pin yếu ớt, ông phát hiện ba đứa trẻ sơ sinh quấn chặt trong tấm vải mỏng, nằm co ro bên thềm nhà văn hóa. Gió lùa từng cơn khiến chúng tím tái, hơi thở yếu ớt như sắp tắt.

Nam đứng sững người, tim đập dồn dập. Ông chưa từng có con, nhưng bản năng làm người khiến ông không thể bỏ mặc. Chưa kịp suy nghĩ, ông bế cả ba đứa trẻ lên xe, phóng thẳng về nhà.

Ba Lan – vợ ông – mở cửa, chưa kịp hỏi thì nước mắt đã trào ra khi thấy cảnh tượng ấy. Hai vợ chồng cưới nhau đã hơn hai mươi năm, chạy chữa khắp nơi mà vẫn chưa có mụn con. Khi đặt ba đứa trẻ xuống giường, họ lặng lẽ nhìn nhau. Giây phút ấy, bản án sinh tử như đã được định đoạt.

Ba hồi hô hấp, hà hơi thổi ngạt, vắt khăn ủ ấm, từng nhịp tim của bọn trẻ được giành giật lại từ tay tử thần. Khi ba đứa trẻ cất tiếng khóc khỏe khoắn, Ba Lan khuỵu xuống, ôm mặt mà khóc. Không cần bàn bạc, họ hiểu rằng ba đứa trẻ này sẽ là con của mình.

Những ngày đầu gian nan bắt đầu từ đó. Đêm đêm, tiếng khóc ngân ngắt làm hai vợ chồng thức trắng. Một đứa bệnh, lây sang hai đứa còn lại. Nhiều lúc Nam mệt đến mức gục xuống khi đang bế con, còn Ba Lan thì tay run run vì kiệt sức. Nhưng mỗi sáng, nhìn thấy những ánh mắt trong veo ấy, họ lại có thêm sức mạnh để tiếp tục.

Ba đứa trẻ được đặt tên chung họ: Anh – Bình – An. Mong một đứa con còn “ánh sáng” trong tâm hồn; Bình – cầu mong cuộc sống bình an; An – mong con có một đời êm ấm, không còn phải lang thang như ngày mới sinh.

Tin ba đứa trẻ bị bỏ rơi nhanh chóng lan khắp làng. Có người thương cảm, cũng có kẻ dè bỉu: “Nuôi chúng rồi sau này khổ chết”. Nhưng Nam và Ba Lan chỉ im lặng, chăm sóc con bằng tất cả tình thương.

Ngày tháng trôi qua, tiếng khóc yếu ớt dần thay bằng tiếng bi bô tập nói. Căn nhà lụp xụp đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Nam cần cù bốc vác ngoài chợ, tối đến lại đón xe đêm. Ba Lan vay mượn khắp nơi mua sữa, mua thuốc. Dù nghèo khó, họ chưa từng để các con thiếu ăn, thiếu mặc.

Khi các con đến tuổi học, vợ chồng Nam khăn gói đưa chúng lên thị trấn. Mỗi ngày, ông đạp xe chở cả ba, cô giáo nhìn cảnh ấy cũng không khỏi xúc động. Anh mê kể chuyện, Bình thích đàn organ cũ, còn An có giọng hát cao vút khiến ai nghe cũng lặng người.

Cuộc sống vẫn đầy vất vả. Một mình Nam phát bốc vác, không khi nào rảnh rang. Ba Lan nhận may thuê, ban ngày chăm con, ban đêm thức đến khuya. Nhiều khi ba đứa trẻ đói bụng, nhưng chưa từng than vãn. Chúng biết tiết kiệm, san sẻ từng miếng bánh, từng đồng tiền lẻ.

Năm mười tuổi, Anh được nhận vào lớp năng khiếu học trò nghèo. Bình theo học nhạc viện tỉnh, vừa học vừa làm nhạc công cho đám cưới. An được mời hát trong các chương trình từ thiện. Ánh sáng của ba đứa trẻ dần lan tỏa, chiếu rọi vào cuộc đời vốn nhiều tăm tối của cha mẹ nuôi.

Ngày các con ra ngoài kiếm tiền phụ giúp gia đình, Nam và Ba Lan xúc động đến nghẹn lời. Căn nhà mái tôn cũ được sửa lại, không sang trọng nhưng ấm áp tình thân.

Trong buổi khánh thành, Nam xúc động nói:
“Nếu không có mẹ ruột sinh con trong đêm đông ấy, giờ đây có lẽ chúng con đã không còn tồn tại. Cả đời này, chúng nguyện chăm sóc bố mẹ như bố mẹ đã chăm sóc chúng con”.

Ba Lan ôm các con vào lòng, nước mắt hòa với nụ cười. Ông Nam đứng cạnh, bàn tay chai sần run run nắm chặt tay vợ. Cả làng hôm ấy đều lặng im, rồi bật khóc vì tình yêu quá đỗi chân thành.

Từ ba đứa trẻ bị bỏ rơi giữa đêm đông, nay chúng đã trở thành minh chứng rằng:
Đôi khi ánh sáng không đến từ nơi rực rỡ, mà từ chính trái tim biết yêu thương và được yêu thương.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *