Thanh Hóa: Em chồng ôm ấp ý đồ tội lỗi với chị dâu, rồi vác dao truy sát khi sự thật bị phơi bày

Thanh Hóa: Em chồng ôm ấp ý đồ tội lỗi với chị dâu, rồi vác dao truy sát khi sự thật bị phơi bày

Chiều hè oi ả, khu xóm nhỏ ở huyện Thọ Xuân, tỉnh Thanh Hóa vang lên những tiếng la hét thất thanh. Người dân ùa ra chứng kiến cảnh một người phụ nữ trẻ tóc rối bù, mặt bê bết máu, ôm đứa con nhỏ chạy trốn trong kinh hoàng. Phía sau, một thanh niên mặt đỏ gay, tay cầm con dao sáng loáng, gào thét điên cuồng:

“Mày dám nói ra à?! Tao giết cả mày lẫn thằng anh mày!”

Câu chuyện sau đó khiến cả làng rúng động — bi kịch bắt đầu từ một người phụ nữ hiền lành và một tên em chồng biến chất.


Bóng tối ẩn sau vẻ hiền dịu

Chị Liên – 27 tuổi, làm vợ của Dũng, một thợ hồ chăm chỉ. Họ sống trong ngôi nhà nhỏ cùng mẹ chồng và cậu em út – , 22 tuổi, làm công nhân tại thành phố và về quê nghỉ tạm. Mọi người xung quanh gọi gia đình họ là gương mẫu: Liên hiền hậu, chịu khó; Dũng ân cần, thương vợ; mẹ chồng quý con dâu.

Không ai ngờ rằng ngay bên trong lớp vỏ hài hòa ấy, một bi kịch đang từng ngày được ươm mầm.

Khi Tú từ thành phố về quê, hắn ban đầu tỏ ra ngoan ngoãn. Nhưng dần dần, hắn bộc lộ tính cách đê hèn. Hắn thường tìm cách trêu trọc chị dâu, dùng lời khiếm nhã, thậm chí cố ý va chạm chỉ khi hai người ở trong nhà, không có ai khác.

Một lần, khi Dũng đi làm xa và mẹ chồng sang nhà hàng xóm, Tú ở nhà cùng Liên. Khi cô đang phơi quần áo, hắn từ phía sau ôm ngang eo, nói đùa:

“Chị dâu xinh thế này, anh Dũng chắc hạnh phúc lắm nhỉ?”

Liên hoảng hốt đẩy hắn ra, tát mạnh vào mặt hắn. Nhưng hắn không hối lỗi – hắn cười nham nhở và nói:

“Rồi chị sẽ phải van xin tôi thôi.”

Câu nói đó khiến cô rùng mình, sống trong lo lắng, luôn tránh tiếp xúc một mình với hắn. Nhưng dẫu có đề phòng, điều ghê rợn vẫn xảy ra.


Đêm mưa kinh hoàng

Một tối trời mưa to. Dũng ở công trình xa; mẹ chồng qua nhà hàng xóm; chỉ còn Liên và Tú trong nhà.

Trong tiếng mưa gió ùa về, Tú lén vào phòng chị dâu nói thì thầm:

“Chị đừng sợ, tôi chỉ muốn nói chuyện thôi…”

Trước khi Liên phản ứng được gì, hắn lao vào, đè lên người cô. Cô cố gắng chống cự, gào thét, nhưng sức phản kháng chẳng đủ mạnh để thắng bản năng tội lỗi trong hắn. Tiếng khóc nức nở hòa với tiếng mưa ngoài hiên trở thành bản nhạc bi thảm của đêm định mệnh.

Liên bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Cô không dám kể với ai – sợ chồng đau khổ, sợ gia đình tan nát, sợ người làng dị nghị. Nhưng khi Tú ngày càng liều lĩnh và dồn ép cô thêm lần nữa, Liên vùng lên chống đỡ, cào xước mặt hắn và chạy ra ngoài gào kêu cứu.

Hàng xóm nghe tiếng la hét, vội lao đến. Tú hoảng sợ bỏ trốn, Liên ngã gục trước cổng, miệng lắp bắp:

“Nó… nó là em chồng tôi…”

Tin lan nhanh đến Dũng – đang cách đó gần 50 km. Khi anh về đến nhà thì công an cũng đã có mặt.

Tú bị bắt ngay trong đêm tại bến xe huyện, khi đang tìm cách trốn đi.


Kịch tính trong trại giam và phiên tòa đau lòng

Khi bị giam giữ, Tú giả vờ hối lỗi để được gặp mẹ và chị dâu “xin lỗi”. Trong buổi gặp, hắn bất ngờ giật một con dao ăn trái cây của quản giáo sơ hở và lao vào Liên la hét điên loạn:

“Đồ đàn bà khốn nạn! Mày dám tố cáo tao à? Tao chết cũng kéo mày theo!”

Rất may công an kịp thời khống chế hắn. Hắn bị chuyển đi giám định tâm thần. Kết quả cho thấy: hắn hoàn toàn tỉnh táo, chỉ giả điên để trốn tội.

Tại phiên xử, Liên phải đối diện với người từng khiến đời cô tan vỡ. Dũng ngồi phía sau, nước mắt đầm đìa:

“Anh tin em. Em đừng sợ nữa.”

Kết quả: Tú bị tuyên án tù chung thân vì các tội hiếp dâm, đe dọa giết người và chống người thi hành công vụ. Hắn chỉ cười khẩy khi nghe tuyên án, ánh mắt trống rỗng. Liên ngã gục, khóc nấc, không vui mừng cũng chẳng oán hận – trong lòng cô có lẽ đã mất đi một phần linh hồn từ đêm mưa định mệnh ấy.

Sau phiên xét xử, Dũng và Liên dọn lên thành phố sống ẩn dật. Mẹ chồng vì xấu hổ mà sa sút, rồi qua đời không lâu sau. Dũng mở tiệm sửa xe, Liên xin vào làm tại một xưởng may nhỏ. Hai vợ chồng sống khuất mình, không nhắc chuyện cũ.

Một buổi chiều mưa giống như ngày xưa, Liên ôm con và thì thầm:

“Con à, hãy sống lương thiện. Đừng để dục vọng biến con thành ác quỷ như người đó.”


Bài học từ bi kịch

Vụ việc tại Thanh Hóa không chỉ gây chấn động vì tội ác man rợ, mà còn vì nó phơi bày những bóng tối trong chính gia đình – nơi sự im lặng, niềm tin và danh dự đôi khi trở thành tấm màn che cho bi kịch.

  • Khi phụ nữ chọn im lặng vì sợ, cái ác có cơ hội lộng hành.

  • Gia đình không nên là nơi cô độc, mà phải là chỗ bình yên và an toàn nhất.

  • Công lý chỉ thực sự đến khi người bị hại đủ dũng khí đối diện sự thật – dù thủ phạm là người thân.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *