“Con trai đỗ đại học top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: nghe lời trưởng thôn mới xấu hổ tột cùng”

“Con trai đỗ đại học top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: nghe lời trưởng thôn mới xấu hổ tột cùng”

Ở một vùng quê yên bình miền Bắc, nơi con người sống chan hòa và những buổi ăn mừng thi cử vẫn còn là niềm tự hào của cả dòng họ, gia đình anh Tâm – chị Hiền sống giản dị cùng cậu con trai duy nhất là Khang Hưng.

Hưng từ nhỏ đã nổi tiếng học giỏi. Từ cấp 1 đến cấp 3, bảng thành tích của em luôn đầy ắp giấy khen, giải thưởng huyện – tỉnh. Dù gia cảnh không khá giả, anh Tâm vẫn đi làm phụ hồ, còn chị Hiền bán bún ở chợ để lo cho con ăn học tới nơi tới chốn. Niềm hy vọng lớn nhất của hai vợ chồng là một ngày con trai thi đỗ đại học danh giá.

Ngày biết điểm thi đại học, cả làng rúng động: Hưng đạt điểm cao nhất huyện và nhận giấy báo trúng tuyển Đại học Quốc gia Hà Nội. Anh Tâm nghẹn ngào rơi nước mắt khi khoe với xóm làng:

— “Con nhà tôi… đỗ thật rồi.”

Quá vui mừng và tự hào, vợ chồng anh quyết định tổ chức lễ mừng thật hoành tráng: họ vay mượn tiền, thuê ba đầu bếp lành nghề trong vùng, dựng rạp lớn ngoài sân và chuẩn bị 90 mâm cỗ để mời cả làng, bạn học, họ hàng nội ngoại.

Suốt hai ngày trước buổi tiệc, anh Tâm chạy xe máy liên tục phát thiệp mời tận tay từng nhà. Chị Hiền thức trắng đêm nấu chè, rửa bát, sắp xếp bàn ghế. Hưng chuẩn bị bài phát biểu cảm ơn, không quên ghi chú từng người cần cúi đầu tri ân.

Đến ngày tổ chức, từ sáng sớm họ đã hoàn thiện mọi thứ: bàn trải khăn mới, nước chè, trầu cau đặt ngay ngắn. Một cuốn sổ to được chuẩn bị để ghi tên khách mừng và số tiền mừng. Mỗi người trong gia đình được phân công rõ ràng.

Nhưng rồi… thời gian trôi qua.

7 giờ – không ai đến.
8 giờ – chỉ có vài đứa trẻ hàng xóm tò mò nhìn qua rồi chạy đi.
9 giờ – các mâm cỗ bắt đầu nguội lạnh.

Anh Tâm ngồi lặng lẽ bên cửa, mắt không rời cổng làng. Chị Hiền tay run run, mặt thất thần. Hưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ hy vọng, tất cả chuyển sang hoang mang rồi tủi thân.

Đến hơn 10 giờ, không chịu nổi nữa, anh Tâm lặng lẽ đạp xe sang nhà ông trưởng thôn để hỏi cho ra lẽ. Nhưng ông trưởng thôn không lấy gì làm ngạc nhiên. Ông thở dài, kéo ghế cho anh Tâm ngồi, rồi nói nhỏ:

— “Tôi biết chuyện này từ hôm qua… nhưng không dám nói trước. Bà con trong xóm lâu nay vốn coi nhà anh chị là người sống tách biệt. Anh đi làm xa, vợ thì ít khi giao lưu. Nhiều năm nay không gửi quà Tết, không mời ai cưới hỏi, cũng không giúp ai việc gì. Đến khi có việc lớn, lại mời cả làng ăn cỗ lớn, người ta nghĩ là mượn cớ để thu tiền mừng… nên không ai muốn đến.”

Anh Tâm chết lặng. Lòng tự trọng của người đàn ông bị bóp nghẹt không phải vì chuyện tiền bạc, mà vì cả làng xem mình như người ngoài. Anh lặng lẽ quay về, chẳng nói một lời nào.

Đêm đó, 90 mâm cỗ nguội ngắt, không một ai đụng đũa. Món ăn để qua ngày rồi gửi cho người vô gia cư ở chợ huyện. Mấy hôm sau, gia đình tháo rạp, bán gà vịt, rồi lặng lẽ trở về cuộc sống thường nhật như chưa từng có tiệc nào.

Hưng vẫn nhập học ở trường đại học danh tiếng và tiếp tục là sinh viên xuất sắc. Nhưng từ ngày đó, em hiểu một bài học đắt giá: thành công không thể tách khỏi sự gắn bó với cộng đồng. Bố mẹ em cũng bắt đầu thay đổi — tích cực hơn trong quan hệ xóm giềng, học cách cho đi, lắng nghe và sống chan hòa.

Có lẽ điều xót xa nhất là sự im lặng của những người từng sống dưới cùng mái làng, nhưng chưa từng thật sự hiểu nhau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *