Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Chứng kiến bạn cũ bị chồng hành hạ khi về quê, người đàn ông đã âm thầm làm một chuyện khiến gã chồng sợ tái mặt
Chiếc xe hơi màu bạc lăn bánh chậm rãi trên con đường làng quanh co, tiếng động cơ hòa vào gió chiều phảng phất mùi rơm rạ thơm ngai ngái. Minh ngồi sau vô-lăng, mắt nhìn thẳng nhưng tâm trí như trôi ngược về mấy chục năm trước – khi anh còn là cậu học trò gầy gò, ôm giấc mộng rời quê đi xa. Con đường đất ngày nào nay đã được rải nhựa, nhưng hai bên vẫn là hàng tre già xào xạc trong gió, khiến anh bồi hồi đến lạ. Một thoáng, Minh mỉm cười, rồi bất giác lặng đi, cảm giác như mình đang bước vào giấc mơ xưa. Anh không ngờ sau bao năm, lòng lại rạo rực như buổi đầu mới rời quê hương.
Cổng làng hiện ra, vẫn là mái vòm gạch đỏ cũ kỹ với dòng chữ bạc màu. Minh định dừng xe lại để hít thở bầu không khí tuổi thơ, thì ánh mắt anh chợt dừng ở một gánh rau nơi góc chợ nhỏ ven đường. Một người phụ nữ cúi lom khom sắp rau ra mẹt, dáng người gầy guộc, khuôn mặt rám nắng, áo bà ba sờn cũ. Dù khác xa hình ảnh thiếu nữ xưa, nhưng đôi mắt ấy – đôi mắt mà Minh từng khắc sâu trong tim – anh không thể nào nhầm lẫn. Trái tim Minh bất chợt nhói lên, thốt thành tiếng khe khẽ:
— “Hoa…”
Anh chưa kịp bước xuống thì một bóng đàn ông khập khiễng xuất hiện, mùi rượu nồng nặc bốc lên theo từng bước đi. Hắn gầm gừ, tiếng chửi rủa thô tục vang dội giữa chợ quê vắng lặng:
— “Mày bán được bao nhiêu tiền? Đưa đây mau, đồ đàn bà vô dụng!”
Hắn lao tới giật mạnh túi rau trên tay Hoa. Bị bất ngờ, Hoa loạng choạng ngã quỵ xuống đất, đôi mắt thất thần như con chim nhỏ bị dồn vào đường cùng. Minh nắm chặt vô-lăng, máu nóng bốc lên, anh không thể chịu nổi cảnh ấy.
Minh mở cửa xe, sải bước nhanh tới. Anh cúi xuống đỡ Hoa dậy, giọng anh ấm áp nhưng đầy dứt khoát:
— “Em không sao chứ?”
Hoa run rẩy nhìn anh, đôi môi khẽ mấp máy như không tin vào mắt mình. Người đàn ông kia hùng hổ quát:
— “Thằng nào xen vào chuyện nhà tao?”
Minh xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, rút ví đưa ra chiếc thẻ tên sáng loáng:
— “Nếu anh còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ cho anh biết thế nào là hậu quả.”
Sự uy nghiêm trong giọng nói khiến hắn chùn bước, men rượu dường như cũng tan biến một nửa.
Hoa bàng hoàng, ánh mắt rưng rưng, thì thào như mơ:
— “Anh… Minh? Thật sự là anh sao?”
Minh nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ mà xót xa:
— “Anh đây. Anh không ngờ lại gặp em trong cảnh này.”
Hoa cúi mặt, giọt nước mắt lăn dài:
— “Anh không nên can thiệp, kẻ đó… nguy hiểm lắm.”
Minh đặt tay lên vai cô, giọng chắc nịch:
— “Anh đã quay về, và anh sẽ không để ai làm em đau nữa.”
Trong đôi mắt Hoa, nỗi sợ và niềm hy vọng đan xen, khiến trái tim cô run lên từng nhịp.
Họ ngồi bên quán nước ven đường, gió thổi qua rặng tre rì rào, không gian như níu chặt hai con người từng quen mà xa cách. Hoa im lặng thật lâu, bàn tay gầy guộc xoắn chặt vào nhau, đôi mắt tránh đi ánh nhìn của Minh.
— “Bao năm rồi… em sống thế nào?” – Minh cất lời, giọng anh dịu dàng nhưng trĩu nặng lo âu.
Hoa run run đáp:
— “Nếu gọi là sống… thì đúng hơn là cầm cự. Ngày nào em cũng lo sợ.”
Câu nói ngắn ngủi ấy như mũi dao cứa vào tim Minh.
Hoa kể, giọng nghẹn ngào, nước mắt hòa vào tiếng gió lùa qua mái lá quán nước. Người chồng kia nghiện rượu, nghiện cờ bạc, tiền kiếm được đều nướng vào chiếu bạc, còn lại chỉ là những trận đòn vô cớ. Có lần, Hoa gục dưới chân giường, ôm vết bầm tím mà không dám kêu một tiếng, chỉ sợ con trai nhỏ nghe thấy.
— “Em từng nghĩ đến cái chết, Minh à… Nhưng rồi em lại nhìn con, và em không đành lòng.”
Minh siết chặt tay, hốc mắt cay xè, chỉ muốn ôm lấy cô mà xóa tan mọi đau khổ.
Anh nhìn thẳng vào mắt Hoa, giọng anh vang lên mạnh mẽ:
— “Em không thể tiếp tục như vậy. Anh sẽ giúp em thoát ra.”
Hoa giật mình, đôi mắt mở to:
— “Anh… sao phải làm thế? Em và anh… đã qua lâu rồi.”
Minh khẽ mỉm cười, nụ cười pha lẫn xót xa:
— “Đúng, tình xưa có thể qua, nhưng em vẫn là người khiến anh day dứt. Anh không thể quay lưng.”
Hoa bật khóc, tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng, đôi vai run bần bật.
Những ngày tiếp theo, Minh không chỉ nói suông. Anh liên hệ với một luật sư quen thân, cẩn thận bàn bạc từng thủ tục để giúp Hoa ly hôn. Ban đầu Hoa sợ hãi, gạt phắt:
— “Không, anh ấy sẽ giết em mất…”
Nhưng Minh kiên định:
— “Em có con, em phải bảo vệ con. Đừng để nó lớn lên trong bóng tối bạo lực.”
Ánh mắt anh cháy bỏng niềm tin, dần thắp lên trong lòng Hoa một tia sáng mong manh.
Phiên tòa ly hôn diễn ra căng thẳng, tiếng gào thét của người chồng vang dội khắp phòng xử. Hắn đập bàn, chỉ tay vào Hoa, chửi rủa thậm tệ, nhưng rồi ngắc ngứ khi chứng cứ được đưa ra. Minh ngồi cạnh, bàn tay anh khẽ nắm tay Hoa, truyền cho cô sức mạnh lặng lẽ. Khi bản án được tuyên, quyền nuôi con thuộc về Hoa, căn phòng bỗng vỡ òa trong tiếng khóc nghẹn ngào. Hoa gục vào vai Minh, khóc như mưa – nhưng lần này là nước mắt của sự giải thoát.
Sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân địa ngục, Hoa vẫn run rẩy, lo sợ những ngày phía trước. Minh không rời đi, anh sắp xếp cho cô một công việc ổn định tại chi nhánh công ty gần quê.
— “Em… liệu có làm được không?” – Hoa bối rối hỏi.
Minh mỉm cười, ánh mắt ấm áp:
— “Anh tin em. Em mạnh mẽ hơn em tưởng rất nhiều.”
Những lời ấy như mạch nước ngọt lành, tưới vào tâm hồn khô cạn của Hoa.
Thời gian dần trôi, Hoa thay đổi từng ngày. Từ một người phụ nữ rụt rè, ánh mắt lúc nào cũng cúi gằm, cô dần đứng thẳng lưng, tự tin chào hỏi mọi người. Mái tóc dài ngày nào xơ rối nay được cắt gọn gàng, gương mặt rám nắng cũng sáng lên với nụ cười thường trực. Minh nhìn thấy, lòng anh bỗng nhẹ nhõm, như vừa cất đi tảng đá đè nặng bấy lâu. Anh biết, Hoa đang dần trở lại với chính mình.
Một buổi chiều, Minh ghé thăm nhà nhỏ của Hoa. Căn nhà đơn sơ nhưng sạch sẽ, tràn ngập tiếng cười trẻ thơ.
— “Con, lại đây chào bác Minh nào.” – Hoa gọi khẽ.
Đứa bé trai lon ton chạy ra, ôm lấy tay mẹ rồi lí nhí chào. Minh nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc vừa ấm áp vừa chua xót.
Ngồi trước hiên nhà, Minh và Hoa lặng im khá lâu. Tiếng côn trùng rả rích trong buổi chiều làm không khí thêm man mác buồn.
Hoa ngập ngừng:
— “Minh… em không biết lấy gì đáp lại anh. Nếu không có anh, có lẽ em đã gục ngã.”
Minh nhìn cô, đôi mắt chân thành:
— “Anh chỉ muốn một điều – em phải sống hạnh phúc. Đừng bao giờ để ai làm em rơi lệ nữa.”
Hoa rưng rưng, trái tim run lên, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu.
Ngày tháng bình yên dần phủ lên cuộc đời Hoa. Cô trở nên tự tin, mạnh mẽ, nuôi con bằng tình yêu và nghị lực, không còn nỗi ám ảnh quá khứ đeo bám. Minh thỉnh thoảng ghé thăm, mang cho mẹ con ít quà, nhưng phần lớn chỉ lặng lẽ nhìn từ xa. Trong lòng anh, tình xưa chưa bao giờ tắt, nhưng anh không ép buộc – chỉ muốn cô được tự do. Đôi khi, giữa ánh chiều tà, cả hai chỉ nhìn nhau mà không cần lời nào.
Rồi một ngày, Minh phải rời quê để tiếp tục công việc bận rộn nơi thành phố. Đứng trước cổng làng, anh ngoái lại nhìn bóng dáng Hoa và con trai đứng tiễn.
— “Anh đi nhé, Hoa. Hãy giữ gìn sức khỏe.” – anh nói, giọng nghẹn lại.
Hoa mỉm cười, ánh mắt lấp lánh giọt lệ:
— “Cảm ơn anh, vì đã cho em một cuộc đời khác. Dù ở đâu, em cũng luôn nhớ ơn anh.”
Minh gật đầu, quay đi, lòng khẳng định: anh sẽ mãi cầu chúc cho cô được hạnh phúc.