Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

PHẦN 5 — TIẾNG CƯỜI TRONG BÓNG ĐÊM

PHẦN 5 — TIẾNG CƯỜI TRONG BÓNG ĐÊM

1. Hành lang nhuộm máu

Tiếng còi báo động vẫn hú dài, ánh đèn đỏ nhấp nháy khiến mọi hành lang bệnh viện như biến thành mê cung địa ngục. Ông lão run rẩy dựa vào tường, thở hổn hển. Cô y tá trẻ nắm chặt tay ông, giọng dồn dập:

– Chúng ta phải rời khỏi đây ngay! Nó đã thoát ra rồi… nếu bị bắt gặp, cả hai sẽ không toàn mạng.

Nhưng ông lão gạt phăng tay cô, ánh mắt ướt nhòa:

– Không! Tôi phải tìm cháu gái tôi!

Cô y tá im lặng vài giây, rồi gật đầu, giọng như nghẹn lại:

– Được. Nhưng ông phải chuẩn bị tinh thần. Cái mà ông sắp thấy… không còn là một đứa trẻ bình thường nữa.


2. Bóng đen lẩn khuất

Hai người lần theo vệt máu kéo dài xuống tầng hầm thứ hai. Nơi đó, ánh sáng điện đã chập chờn, tường loang lổ dấu cào xước. Tiếng cười trẻ con vọng lên từ xa, văng vẳng như trêu ngươi.

– Nó… đang dẫn chúng ta đi, – cô y tá thì thào, mặt trắng bệch.

Ông lão siết chặt cuốn hồ sơ “Tuyệt mật” trong áo, trái tim đập loạn. Mỗi bước đi, tiếng cười kia càng vang vọng, xen lẫn tiếng gào rú của… một sinh thể khác. Không còn phân biệt được đâu là con người, đâu là quái vật.

Đột ngột, một cái bóng nhỏ bé lướt ngang hành lang. Ông lão vội gọi:

– Cháu! Cháu ơi!

Nhưng khi chạy tới, ông chỉ thấy một bàn tay trẻ con in máu trên tường, còn thân hình biến mất vào bóng tối.


3. Bí mật trong hầm sâu

Cô y tá đưa ông tới một cánh cửa sắt nặng nề, mở ra một căn phòng cũ kỹ phủ bụi. Bên trong, hàng chục hộp hồ sơ, máy quay băng và ảnh chụp được giấu kín.

– Đây là nơi tôi tìm ra sự thật, – cô nói, đôi tay run lên. – Bệnh viện này không phải nơi chữa bệnh, mà là trung tâm nghiên cứu của “Dự án Ký Sinh.”

Ông lão mở một cuốn hồ sơ cũ. Những trang giấy vàng úa hé lộ hình ảnh trẻ em bị mổ xẻ, cơ thể gắn những ống dẫn kỳ dị. Một đoạn báo cáo khiến ông rụng rời:

“Nguồn gốc ký sinh thể: trích xuất từ mô thai nhi bị bỏ đi trong một vụ tai nạn thập niên 70. Sinh thể phát triển bất thường, có khả năng tự sao chép tế bào. Được lưu giữ, lai ghép với trẻ sơ sinh để tạo ra vật chủ hoàn hảo.”

Ông thở dốc, mắt hoa lên:

– Trời ơi… vậy ra… tất cả là từ một cái thai?

Cô y tá gật đầu, nước mắt rơi lã chã:

– Chính cái thai đó đã trở thành hạt nhân. Nó chưa bao giờ “chết.” Nó chỉ chờ vật chủ mới để tái sinh.


4. Cuộc truy đuổi bắt đầu

Tiếng bước chân dồn dập từ hành lang cắt ngang. Đám bác sĩ và bảo vệ vũ trang đã phát hiện. Họ hô lớn:

– Đóng toàn bộ cửa hầm! Bắt sống con bé bằng mọi giá!

Ông lão và cô y tá vội ôm tập hồ sơ, lao qua lối phụ. Đằng sau, tiếng giày đinh rầm rập, tiếng đạn bắn vỡ tường loang loáng tia lửa.

Hành lang tối om, chỉ còn ánh đèn pin loang loáng. Ông lão thở dốc, đôi chân gần như kiệt sức, nhưng tiếng cười của cháu gái vẫn vang vọng phía trước, như một ngọn đèn ma dẫn đường.

– Nó… muốn ông theo nó, – cô y tá rít qua kẽ răng. – Nhưng không biết là để cứu… hay để hủy diệt ông.


5. Phòng 0 – căn buồng cấm

Cuối cùng, cả hai dừng trước một cánh cửa thép khổng lồ, trên khắc chữ mờ: “PHÒNG 0”.

Cô y tá tái mặt:

– Không thể nào… đây là phòng giam ký sinh thể nguyên thủy. Nó đã bị phong ấn từ lâu. Sao bây giờ lại mở?

Cánh cửa rít lên, hé ra bóng tối đặc quánh. Trong đó, hàng chục lọ thủy tinh khổng lồ chứa mô thai nhầy nhụa, ống dẫn nối chằng chịt. Trên sàn, những lồng sắt trống rỗng, cửa bị phá tung.

Ở giữa phòng, cô bé đang đứng. Mái tóc xõa rũ, đôi mắt lấp lánh như thủy tinh. Bụng bé phập phồng, dưới da có thứ gì đó cựa quậy.

– Ông… – giọng bé vang lên trong đầu ông lão, vừa ngọt ngào vừa ghê rợn. – Đừng sợ. Giờ cháu mạnh hơn rồi. Không ai bắt nạt được nữa.

Ông nghẹn ngào, vừa muốn chạy đến ôm, vừa bị nỗi kinh hãi níu lại.


6. Sự thật hé lộ

Bất ngờ, bé ngẩng lên, ánh mắt xoáy sâu vào ông.

– Ông có biết không? Cháu không phải là đứa duy nhất. Tất cả bọn trẻ trong viện này… đều là “anh chị em” của cháu. Nhưng chúng chết cả rồi. Còn cháu… là kẻ được chọn.

Giọng bé chuyển thành nhiều âm sắc đan xen, như trăm ngàn giọng trẻ con cùng thì thầm:

– Và giờ… cháu không còn là một mình nữa.

Cơ thể bé co giật. Từ bụng bé, những mạch máu đỏ sẫm lan khắp da thịt, tỏa ra ánh sáng lạ lùng. Các lọ thủy tinh xung quanh nứt toác, thứ nhầy nhụa bên trong rung lên, dường như đang đáp lại.

Cô y tá hét lên:

– Nó đang hòa nhập với ký sinh thể nguyên thủy! Nếu thành công… sẽ không còn ai có thể ngăn được nữa!


7. Lối thoát hay địa ngục?

Tiếng súng từ hành lang vọng vào. Đám bác sĩ và lính đã tới. Họ lao vào, nã đạn về phía bé. Nhưng kỳ lạ thay, tất cả viên đạn đều dừng lại giữa không trung, rơi lách tách xuống sàn.

Cô bé cười khanh khách, giọng vang khắp căn phòng:

– Họ muốn dùng cháu như thí nghiệm. Nhưng giờ, cháu mới là kẻ điều khiển.

Ông lão run rẩy, mắt rưng rưng:

– Cháu ơi… dừng lại… ông xin cháu…

Nhưng bé chỉ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nay ánh lên màu đỏ rực:

– Ông sẽ không mất cháu đâu. Ông sẽ trở thành một phần của cháu. Vĩnh viễn.

Ngay khi bé đưa tay về phía ông, tất cả bóng đèn trong phòng vụt tắt. Căn hầm chìm vào bóng đêm tuyệt đối. Chỉ còn ánh sáng đỏ từ cơ thể bé chiếu sáng mờ mịt.

Đám bác sĩ hét thất thanh, một vài người bị kéo tuột vào bóng tối, tiếng xương gãy răng rắc vang lên ghê rợn.

Ông lão chỉ kịp thấy cháu gái mỉm cười – nụ cười vừa hồn nhiên vừa ác quái – trước khi cả căn phòng rung chuyển dữ dội, trần nhà nứt toác.

Và rồi, trong khoảnh khắc kinh hoàng nhất, từ bụng cô bé vang lên tiếng đập – chậm rãi, nặng nề – không phải nhịp tim, mà như nhịp trống khai sinh một sinh thể mới.

“Thình… thịch… Thình… thịch…”

Cô y tá hét lớn, kéo tay ông lão:

– Nhanh lên! Nếu không ra ngoài ngay, cả thế giới sẽ bị nuốt chửng!

Ông lão ngoái lại, đôi mắt giàn giụa. Giữa bóng tối, cô bé đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, như một mặt trời máu mới ra đời

xem tiếp:

phần 6 — NGỌN LỬA CUỐI CÙNG

.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *