Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Xem tiếp: CHƯƠNG 2-3
“Ông ơi… sáng nào các em của dì ghẻ cũng được bà cho ăn trứng, có hôm còn cả sữa và thịt, trong khi con chỉ được chan bát cơm với vài giọt nước mắm loãng, mặn đến bỏng cả họng. Con quen rồi, chỉ biết cúi đầu mà nuốt, bụng thì cồn cào nhưng không dám hé lời.
Hôm qua, con mệt quá… đói đến nỗi ngất xỉu ngay giữa lớp. Cả phòng học náo loạn, bạn bè khóc lóc, thầy cô vội vàng đưa con vào phòng y tế. Bố được gọi đến, chạy hớt hải vào trường. Con còn chưa kịp mở mắt thì dì ghẻ đã đứng đó, giọng ngọt xớt mà lật lọng ngay trước mặt bao người:
– Em dặn nó ăn sáng rồi, nhưng nó bỏ ăn, cố tình làm mình làm mẩy để gây sự chú ý thôi…
Ông ơi, lúc ấy con tỉnh nhưng không còn sức để nói. Mắt con nhòe đi, chỉ thấy bố đứng đó im lặng, gương mặt ông nghi ngờ, ánh mắt như muốn hỏi con nhưng lại quay sang tin lời dì. Con cố đưa tay nắm lấy áo bố mà không kêu được tiếng nào. Nỗi tủi nhục nghẹn nơi cổ, nước mắt rơi chan xuống gối.
Bạn bè xung quanh xì xào, thầy cô thì ngơ ngác, còn dì ghẻ cứ thế tiếp lời, dựng lên cả một câu chuyện rằng con bướng bỉnh, con giả vờ bệnh để tránh học. Những tiếng đó như từng nhát dao xoáy vào lòng.
Ông ơi, chưa bao giờ con thấy mình nhỏ bé và bất lực như thế. Người ta vẫn nghĩ dì thương con, bố chăm lo cho con, nhưng sự thật thì mỗi bữa sáng con chỉ có nước mắm loãng mà cắn răng nuốt vào. Con chỉ mong có một hôm được ăn miếng trứng như các em, nhưng cái ước mơ bé nhỏ ấy cũng xa vời…
Ông ơi, con sợ một ngày bố tin hẳn lời dì, rồi coi con là đứa dối trá. Con chỉ còn biết gửi hết nỗi lòng này cho ông, mong ông hiểu, mong ông cứu con thoát khỏi những bữa sáng chỉ có mùi nước mắm mặn chát và những giọt nước mắt chan cơm…”
Sáng hôm đó, lớp bốn im lặng khác thường. Không phải vì thầy cô nhắc nhở mà vì lời sợ hãi của một đứa trẻ lan ra như mùi khói: Mai Hương trúng gió, ngất xỉu ngay giữa hàng ghế. Bàn tay nhỏ của em rũ xuống, mái tóc đen phủ lên gương mặt trắng bệch. Cả lớp náo loạn — bút rơi, tiếng thì thầm, tiếng bước vội vàng. Cô y tá trường lật đật kéo em vào phòng y tế. Mẹ con chưa đến, bố bị gọi.
Bố chạy vào như người mất hồn. Ông đứng đó, tay run, nhìn con nằm co quắp, máu chạy trong đầu ông như một bản nhạc hỗn độn. Nhưng điều khiến tim em như bị bóp nghẹn là cái bóng xuất hiện sau bố — dì ghẻ. Bà bước vào, mái tóc tết đuôi gọn, nụ cười đủng đỉnh, giọng ngọt như mật nhưng đủ để khiến ruột gan em quặn thắt.
“Em dặn nó ăn sáng rồi,” dì ghẻ nói, giọng cao để mọi người nghe thấy. “Nó bỏ ăn, cố tình làm mình làm mẩy để gây sự chú ý thôi.”
Mắt em mở mà như đóng. Nỗi nhục trào lên ở cổ họng. Em nắm chặt cái khăn tay, cố kêu nhưng tiếng như rơi mất giữa phòng. Bố nhìn dì, rồi nhìn em — một khoảnh khắc mà em hiểu bố muốn tin người vợ mới hơn chính con mình. Bố lặng im.
Những ngày sau đó trôi đi như mảnh phim mờ. Ở nhà, bàn ăn như chiến trường vô hình. Các em dì ghẻ — hai đứa nhỏ, trắng trẻo, cười tươi — được bưng bát trứng, có khi sữa hộp rót sẵn. Còn em, bát cơm trắng nhạt chan vài giọt nước mắm loãng, mặn đến chát, làm em nuốt vào như nuốt nhục. Em chỉ biết cúi đầu — một đứa trẻ biết sợ hơn biết giận.
Về nhà không phải là chốn bình yên nữa. Em bắt đầu giữ một cuốn sổ nhỏ, viết lại từng buổi sáng, từng lời nói của dì, từng lần bố lảng tránh ánh mắt em. Cái sổ nhỏ như một chiếc phao giữa đại dương câm lặng — em nắm chặt nó như nắm lấy bản thân.
Nhưng một buổi chiều, có người nhìn thấy. Cô Linh — cô chủ nhiệm — đến thăm sau khi nghe tin em ngất. Cô ngồi bên giường, lắng nghe em thủ thỉ. Cô không la, cô không phán xét; chỉ ghi chép, hỏi đúng những câu mà em cần nói. Sau buổi đó, một ngọn đèn nhỏ lóe lên trong em — không phải hy vọng lớn lao mà là nhận ra em không hoàn toàn đơn độc. Cô bảo cô sẽ giúp, nhưng việc giúp không dễ: gia đình là một tổ hợp phức tạp của bí mật, sĩ diện và sự xung đột.
Đêm đến, em ngồi dưới ánh đèn dầu cũ, ngó chiếc bát trống trên bàn. Em cố nhớ mùi trứng luộc mà các em dì ghẻ được ăn, nhớ vị sữa lạnh tan trên lưỡi. Em nhớ mẹ — người đã đi sớm — nhớ tiếng mẹ dịu dàng gọi tên em. Em muốn gọi bố, muốn hét lên rằng “bố ơi, con đói” nhưng tiếng bị nghẹn ở cổ. Thay vào đó em viết — bút lướt trên giấy, nước mắt lẫn mực. Và em hứa với bản thân: một ngày nào đó, nếu cần, em sẽ nói thật mọi chuyện.
Xem tiếp:CHƯƠNG 2-3