Mẹ ơi, vợ mới của bố còn không cho con uống nước, bắt con phải nói với bố là ăn rồi dù con chưa được ăn,

Mẹ ơi, vợ mới của bố còn không cho con uống nước, bắt con phải nói với bố là ăn rồi dù con chưa được ăn,

Mẹ ơi, con không biết bắt đầu từ đâu vì tim con như bị bóp nghẹn mỗi khi nhớ lại. Con viết những dòng này trong đêm, khi cả nhà đã ngủ và con cố kìm tiếng thở để không bị nghe thấy. Con sợ, con mệt, con không còn nơi nào để trút nỗi lòng ngoài lá thư này gửi mẹ.

Dì ghẻ không cho con uống nước khi con khát. Sáng nào con cũng bị bắt phải nói với bố rằng “con đã ăn rồi” dù con chưa được ăn gì. Con đành nuốt cơn đói, ôm bụng đi học trong tiếng ồn ào của lớp học mà lòng trống rỗng. Mẹ ơi, con từng nghĩ có lẽ dì chỉ nghiêm khắc, nhưng sự nghiêm khắc ấy đã vượt qua cả sức chịu đựng của con.

Có một đêm… mẹ ơi, con chứng kiến một chuyện kinh khủng mà dì bắt con phải giữ im lặng. Con không dám kể chi tiết ở đây vì con sợ, vì con không muốn lời nói của mình làm bố hoảng sợ hơn nữa. Nhưng con cần mẹ biết: chuyện đó làm con và em con hoảng loạn, con thấy em sợ hãi, thấy mình bị dồn vào góc tối không lối thoát. Dì dặn con “không được kể với bố” — nhưng con không thể giữ mãi nỗi ám ảnh này trong lòng.

Mẹ à, con viết không phải để làm bố buồn, không phải để gây chuyện. Con chỉ cần một người mẹ nghe con. Con cần mẹ hiểu rằng con và em đang bị tổn thương — cả về thể xác lẫn tinh thần. Con cần được uống nước khi khát, ăn đủ bữa, có chỗ ngủ an toàn và được phép khóc khi con sợ. Con cần một người lớn thật sự lắng nghe và hành động.

Nếu mẹ đọc được, xin mẹ đừng giận con vì đã giấu. Con không biết phải làm thế nào để bảo vệ em và bản thân mà không làm mọi chuyện tệ hơn. Con chỉ tin mẹ — mẹ luôn là người con có thể đến và trút hết nỗi buồn.

Con mong mẹ có thể đến nhà ngay, ôm con và em, nghe con kể mọi chuyện. Nếu mẹ không thể đến ngay, xin mẹ cho con biết mẹ sẽ làm gì — gọi ai, đến đâu — để con còn một chút hy vọng. Con cần mẹ bảo vệ con. Xin mẹ đừng để con và em tiếp tục sống trong sợ hãi.

Con yêu mẹ.
Con của mẹ.

Mẹ ơi — đây là cái kết mà con mơ thấy mỗi đêm, cái kết khiến con thở phào và nhắm mắt ngủ được.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, con đánh liều. Con chép lại hết những điều đã xảy ra — từng chi tiết nhỏ, từng lời dì đã bắt con im lặng — và cất vào một phong bì kín. Con lén gửi đoạn ghi chép đó cho cô giáo, rồi nhờ cô gọi cho mẹ. Cô giáo nhìn con bằng ánh mắt rắn rỏi lạ thường; cô hỏi con từng câu một rồi lấy điện thoại gọi cho bố mẹ. Lần này, con không phải nói dối: cô bảo với bố là cô nghi ngờ có bạo hành trong nhà.

Mẹ đến như một cơn bão ấm áp. Mẹ ôm con và em, không hỏi nhiều — chỉ ôm thật chặt để con biết mình được tin. Mẹ gọi công an, gọi trạm y tế, gọi hội phụ huynh. Mẹ không la hét, mẹ hành động. Lần đầu tiên, con thấy một người lớn dũng cảm đến bên cạnh và nói: “Không ai có quyền làm tổn thương các con.”

Những bằng chứng con giữ — những dòng chữ run rẩy trong cuốn sổ, mảnh vải dính vết bẩn, tin nhắn con lén chụp lại — được cô giáo và mẹ gom lại. Hàng xóm, những người từng nhìn thấy con nằm ngoài hành lang hay nghe tiếng la hét, được mời tới để làm chứng. Việc không còn im lặng khiến mọi thứ thay đổi. Dì bị mời lên làm việc tại công an; chủ nhà nơi dì làm thuê được thông báo; lời nói của dì, những sự dọa nạt trước kia, giờ đây trở nên trống rỗng trước ánh sáng của bằng chứng.

Không khí trong xóm thay đổi nhanh chóng. Người ta không còn né tránh con và em nữa; họ tới gặp mẹ, hỏi thăm, mang cho con những gói sữa, những chiếc chăn mới. Người ta nói với dì những lời lạnh lùng mà con đã từng nghe trong lòng: “Chúng tôi biết hết rồi.” Ở nơi làm việc, dì bị tạm đình chỉ; những mối quan hệ mà dì từng tự hào bây giờ đóng lại như những cánh cửa sắt. Sự giả tạo của dì bị bóc trần: bà ta không còn tiếng nói để dọa nạt ai nữa.

Nhưng điều khiến con hả hê nhất không phải là bà ta bị hoảng loạn hay mất việc — mà là công lý xuất hiện một cách bình tĩnh, chắc chắn. Dì phải ra tòa vì hành vi bạo hành tinh thần và thể xác đối với trẻ em; bà bị buộc phải tham gia các khoá giáo dục bắt buộc, bồi thường cho con và tuân theo lệnh cấm tiếp cận. Trang giấy pháp luật mang lại một ranh giới rõ ràng: không ai, dù là người thân, được phép lạm dụng các con.

Bố thấy con, bố ôm con và nói lời xin lỗi bằng cả trái tim, nhưng hành động còn hơn lời nói: bố chuyển sang một căn nhà khác, nơi chỉ có bố, mẹ và hai đứa con. Bố xin nghỉ vài ngày, ở nhà chăm sóc chúng con. Bố và mẹ cùng đưa chúng con đi khám bác sĩ tâm lý; con và em được nói chuyện, được học cách gọi tên nỗi sợ, được hít thở, được khóc không sợ bị đánh mắng. Ban đầu con còn tỉnh giấc giữa đêm, tim đập mạnh — nhưng dần dần, có tiếng bố thở đều bên cạnh, có bàn tay mẹ đặt lên trán con, con ngủ được lâu hơn và ngon hơn.

Cả khu phố chứng kiến sự đổi thay: người ta kể với nhau rằng những đứa trẻ bị tổn thương không bị bỏ rơi, và những kẻ dùng quyền lực nhỏ nhoi để làm đau người khác sẽ phải trả giá. Dì sống trong tiếng xì xào và ánh mắt khinh bỉ; bà tìm mãi không thấy chỗ nào để quay lại vai diễn “người tốt” như trước. Đó là một hình phạt xã hội vừa đủ, không cần máu me nhưng khiến người ta cảm thấy nhẹ lòng.

Nhiều tháng sau, con đứng trên ban công, nhìn ra xa — con thấy mình không còn cô độc trong nỗi đau. Con đã học cách nói ra; con đã học cách nhờ người lớn tin con; con đã thấy công lý không phải là điều viển vông. Mẹ dạy con rằng mạnh mẽ không phải là không khóc, mà là dám kể câu chuyện của mình để người khác không còn phải chịu đựng.

Khi mẹ chải tóc cho con buổi tối, mẹ thì thầm: “Con của mẹ, mọi thứ sẽ ổn.” Con đáp: “Con tin mẹ.” Và trong lòng con, một giấc mơ từng bị bóp nghẹn đã được trả lại — một mái nhà an toàn, một lời xin lỗi có hành động kèm theo, và công bằng đã đến theo cách mà không ai có thể chối cãi.

Đó là cái kết — không phải trả thù bạo lực, mà là công lý, phơi bày, và sự đoàn kết của những người đủ can đảm đứng lên. Cái kết khiến con và những người đọc cảm thấy hả hê vì thấy ác bá bị lột mặt nạ, và những đứa trẻ được trở về với tuổi thơ mà chúng vốn xứng đáng có.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *