Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

“Chuyến đi cuối cùng”

“Chuyến đi cuối cùng”

“Chuyến đi cuối cùng”

Thôn Vĩnh Ninh nhỏ bé nằm nép mình bên triền đê xanh ngắt, nơi gia đình anh Thái và chị Lành sống một cuộc đời tuy vất vả nhưng đầm ấm. Họ không giàu có, chẳng có gì nhiều ngoài căn nhà cấp bốn cũ kỹ, vài sào ruộng thuê và ba đứa con thơ. Nhưng trong cái nghèo, cái lam lũ, vẫn có tình thương, có tiếng cười, có đôi khi là những ước mơ nhỏ nhoi thắp sáng giữa đêm dài cơ cực.

Cuộc sống của họ xoay quanh những con số tưởng chừng đơn giản nhưng đủ khiến người lớn mất ăn mất ngủ: tiền học cho con, tiền gạo, tiền thuốc men, đặc biệt là từ khi chị Lành phát hiện mắc ung thư vú vào cuối năm ngoái. Tin dữ như sét đánh ngang tai. Cả nhà rơi vào một cơn bão không hồi kết. Những ngày chị nằm viện ở tuyến trên, anh Thái rong ruổi khắp nơi, đi vay từng đồng lẻ, làm thêm cuốc mướn phụ hồ, đêm về lại lén lau nước mắt bên giường bệnh, cố gắng giấu nỗi tuyệt vọng trước mặt các con.

Nhưng năm nay, có một điều khiến anh quyết định phá lệ: Tí – đứa con trai đầu lòng – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT với điểm số cao ngất ngưởng. Cả xã xôn xao, ai cũng khen thằng bé giỏi giang, ngoan ngoãn. Anh Thái tự hào mà rưng rưng: “Mình nghèo chứ con mình không chịu thua ai hết.”

Và anh quyết định: cả nhà sẽ có một chuyến du lịch đúng nghĩa – lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối, nếu sức khỏe chị Lành không chống chọi nổi lâu hơn nữa.

“Đi Hạ Long nhé, cả nhà mình chưa bao giờ được đi chơi xa cùng nhau cả,” anh nói, giọng rắn rỏi lạ thường.

Chị Lành im lặng một lúc rồi mỉm cười gật đầu. Đôi mắt đã mờ đi vì thuốc điều trị ánh lên niềm xúc động: “Anh còn nhớ lời em từng ước không? Chỉ mong được một lần cả nhà cùng ngồi trên tàu, nghe sóng vỗ, ngắm biển xanh…”


Sáng hôm đó, cả gia đình lỉnh kỉnh lên xe từ sớm. Tí, Mén và bé Na háo hức như lần đầu đi hội. Đến bến cảng, họ chọn tàu Biển Xanh – một chiếc du thuyền nhỏ, cũ nhưng sạch sẽ, ấm cúng. Trên tàu còn vài nhóm khách nữa, chủ yếu là gia đình du lịch theo tour.

Biển Hạ Long hôm ấy đẹp đến nao lòng. Nước xanh biếc, trời cao vời vợi. Tí đứng ở mũi tàu, mắt sáng rực, miệng không ngừng hỏi han về các hòn đảo kỳ thú. Mén – cô bé lớp 8 nhanh nhẹn, lanh lợi – thì cứ mải chụp ảnh, quay video, vừa nghịch điện thoại vừa cười rúc rích. Bé Na – út ít trong nhà – lại bám chặt lấy mẹ, thỉnh thoảng úp mặt vào lòng chị Lành rồi cười khúc khích mỗi khi tàu lướt qua con sóng nhỏ.

Anh Thái ngồi cạnh vợ, tay nắm tay. “Lâu lắm rồi em mới thấy lòng nhẹ tênh như vầy,” chị thì thầm. Anh không nói gì, chỉ xiết tay chị chặt hơn, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời.


Nhưng mọi niềm vui rồi cũng như ánh nắng – có thể tắt đi bất cứ lúc nào.

Khoảng giữa chiều, khi tàu đang đi ngang khu vực Hang Sửng Sốt – một trong những điểm tham quan nổi tiếng – bầu trời bỗng tối sầm lại. Gió biển thổi mạnh, mây đen ùn ùn kéo tới từ phía đông bắc. Sóng bắt đầu lớn dần. Những cột nước xô mạnh vào thân tàu khiến con thuyền chao đảo.

Thuyền trưởng lập tức ra lệnh quay về bến, cố đưa tàu vượt qua vùng biển động. Nhưng thiên nhiên đã không còn kiên nhẫn. Một cơn giông dữ dội ập đến bất ngờ, nhanh đến mức mọi người chưa kịp phản ứng thì tàu đã rung lắc dữ dội.

“Ôm chặt lấy nhau! Đừng rời tay!” – anh Thái hét lên, vừa cố giữ thăng bằng, vừa dùng thân mình che chắn cho vợ và con.

Tí ôm bé Na vào lòng, ghì chặt lấy em như sợ mất hút giữa sóng lớn. Mén thì hoảng loạn, bám lấy chị Lành, gào khóc. Một cơn sóng khổng lồ, cao như bức tường nước, ập đến từ phía mạn phải.

Tiếng la hét vang lên khắp tàu.

Rồi… một cú va chạm khủng khiếp.

Tàu Biển Xanh nghiêng ngả, tròng trành rồi… lật úp.

Tất cả chìm vào bóng tối mặn chát và lạnh buốt của biển sâu.


Eo biển Hạ Long trở lại với sự im lặng đáng sợ.

Tiếng người gọi nhau, tiếng kêu cứu, tiếng sóng vỗ… hòa vào nhau, rồi dần thưa thớt.

Tí trồi lên trước, gắng giữ mình nổi giữa dòng nước xiết. Em bé Na nằm trên ngực cậu, ho sặc sụa, nhưng may mắn vẫn tỉnh. Tí gào lên gọi tên bố, tên mẹ, tên chị – tiếng gió đáp lại lạnh lẽo, mịt mờ.

Một bàn tay chạm vào vai cậu – là anh Thái. Trên tay anh là chị Lành, bất tỉnh nhưng vẫn còn hơi thở. Anh đẩy vợ về phía chiếc phao nhỏ nổi gần đó, miệng run run: “Con giữ mẹ, bố đi tìm Mén.”

Rồi anh lặn xuống, như một cú lao tuyệt vọng vào lòng biển.


Mãi đến khi đội cứu hộ đến, trời đã nhá nhem.

Người ta vớt được bé Na và Tí, cả hai đều kiệt sức nhưng sống sót.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *