61 tuổi, tôi quyết định tái giá với mối tình đầu. Đêm tân hôn mong mỏi bấy lâu cuối cùng cũng tới, nhưng vừa cởi áo vợ, tôi bỗng giật mình đau xót khi nhìn thấy…

61 tuổi, tôi quyết định tái giá với mối tình đầu. Đêm tân hôn mong mỏi bấy lâu cuối cùng cũng tới, nhưng vừa cởi áo vợ, tôi bỗng giật mình đau xót khi nhìn thấy…

Năm nay tôi 61 tuổi. Khi còn trẻ, vợ chồng tôi mở một cửa hàng kinh doanh ở thành phố. Việc làm ăn khá thuận lợi nên cuộc sống cũng thuộc dạng đủ đầy. Chúng tôi chỉ có một cô con gái, nay đã lập gia đình. Thấy con cái hạnh phúc, vợ chồng tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời đã an yên, không còn gì phải lo lắng.

Thế nhưng, 6 năm trước, vợ tôi qua đời vì bạo bệnh. Cú sốc quá lớn khiến tôi không còn tâm trí tiếp tục công việc kinh doanh, liền giao lại toàn bộ cho con gái và con rể. Những ngày sau đó, căn nhà rộng trở nên trống trải, nỗi cô đơn bủa vây khiến tôi suy sụp tinh thần.

Để vượt qua nỗi đau, tôi cùng vài người bạn cũ rủ nhau đi du lịch, tham quan đây đó để khuây khỏa. Nhưng rồi dịch bệnh ập đến, mọi kế hoạch đều dừng lại. Ở nhà quá lâu, tôi chán nản và cô độc đến mức suýt rơi vào trầm cảm. Thấy vậy, con gái khuyên tôi nên tìm một người bạn đời mới để có người bầu bạn, chăm sóc và sẻ chia lúc tuổi già. Không chịu nổi cảm giác một mình, tôi đồng ý và hứa sẽ thử mở lòng.

Con gái nhờ trung tâm mai mối sắp xếp cho tôi vài buổi gặp mặt. Thế nhưng, tất cả đều không đi đến đâu. Có người thì tính cách không hợp, có người vừa nói chuyện đã nhắc đến tiền bạc khiến tôi rất khó chịu. Cuối cùng, tôi dừng lại, tự nhủ cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Quả nhiên, số phận thật kỳ diệu. Khoảng nửa năm trước, tôi đến dự sinh nhật một người bạn học cũ lâu năm không gặp. Khi vừa bước vào nhà, tôi chợt nhìn thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen. Cô ấy cũng nhìn về phía tôi. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ.

Đó là Thư – mối tình đầu của tôi, kém tôi ba tuổi, cùng quê nhưng khác làng. Thời trẻ, Thư rất xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, nhưng cô lại chọn tôi. Khi ấy, gia đình tôi nghèo, bố mẹ cô phản đối và gả cô cho một người đàn ông trên thị trấn. Từ đó, chúng tôi mất liên lạc suốt mấy chục năm.

Dù thời gian đã trôi qua rất lâu, tôi vẫn nhận ra Thư ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô mỉm cười hỏi thăm tôi, giọng nói vẫn hiền như ngày nào. Qua trò chuyện, tôi biết Thư đã ly hôn hơn 20 năm, có một con trai đã lập gia đình. Trước khi nghỉ hưu, cô là giáo viên tiểu học tại chính thành phố tôi sống, vậy mà chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.

Hóa ra, cuộc hôn nhân của Thư rất ngắn ngủi. Sau khi sinh con, chồng cô ngoại tình, lại thường xuyên đánh đập vợ. Thời điểm đó, ly hôn bị coi là điều nhục nhã, gia đình ruồng bỏ mẹ con cô. Thư quyết tâm đưa con lên thành phố, vừa đi làm vừa nuôi con khôn lớn một mình.

Vài tháng sau khi gặp lại, tôi ngỏ lời muốn nối lại tình xưa, mong được bầu bạn cùng Thư trong quãng đời còn lại. Cô im lặng rất lâu rồi từ chối. Khi tôi hỏi lý do, Thư ngập ngừng nói rằng mình không còn là một người phụ nữ trọn vẹn.

Tôi gạt đi, nói rằng điều tôi cần chỉ là được ở bên cô, những chuyện khác không quan trọng. Cuối cùng, Thư bật khóc và gật đầu đồng ý.

Chúng tôi hỏi ý kiến các con. Cả con gái tôi lẫn con trai Thư đều ủng hộ, bởi chúng không thể ở cạnh cha mẹ mỗi ngày, chỉ mong có người chăm sóc và nương tựa lẫn nhau.

Đám cưới được tổ chức giản dị, chỉ một mâm cơm nhỏ mời người thân trong gia đình. Đêm tân hôn, trong ánh đèn ấm áp, tôi nhẹ nhàng tháo cúc áo của Thư. Khi chiếc áo rơi xuống, tôi sững người. Ngực trái của cô chi chít những vết khâu.

Tôi sốc đến mức không thốt nên lời. Thư bật khóc, nghẹn ngào nói rằng cô đã từng nói mình không còn nguyên vẹn. Lúc này, tôi mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thư kể rằng 6 năm trước, cô được chẩn đoán mắc ung thư vú. May mắn phát hiện sớm, nhưng vẫn buộc phải cắt bỏ một bên ngực. Suốt nhiều năm qua, cô tái khám định kỳ và không bị tái phát. Dù vậy, khiếm khuyết ấy khiến cô luôn mặc cảm, tự ti.

Nghe xong, tôi không kìm được nước mắt. Thư nhìn tôi, nói rằng nếu tôi không thể chấp nhận, cô sẵn sàng rời đi và làm thủ tục ly hôn ngay ngày hôm sau. Tôi nắm chặt tay cô, khẳng định điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Với tuổi tác của chúng tôi, còn có sức khỏe để bên nhau đã là điều quý giá nhất.

Giờ đây, chúng tôi sống những ngày bình yên: cùng nhau đi bộ, đọc báo, nấu ăn, trò chuyện. Chỉ mong cuộc sống này kéo dài thật lâu, như vậy với tôi đã là mãn nguyện.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *