13 năm ở vậy chăm bố chồng ốm bệnh, ngày ông mất chỉ để lại cho tôi 3 triệu đồng. Nhà đất chia hết cho hai người con trai. Vậy mà đến ngân hàng, nhân viên lại nói một câu khiến tôi đứng không vững…

13 năm ở vậy chăm bố chồng ốm bệnh, ngày ông mất chỉ để lại cho tôi 3 triệu đồng. Nhà đất chia hết cho hai người con trai. Vậy mà đến ngân hàng, nhân viên lại nói một câu khiến tôi đứng không vững…

Chị Hòa lấy chồng lúc 25 tuổi, về làm dâu trong một gia đình nề nếp ở miền Trung. Cuộc sống không dư dả, nhưng vợ chồng chị thương nhau, nhịn nhường và đùm bọc.

Chồng chị – anh Dũng – hiền lành, chăm chỉ. Nhưng số phận nghiệt ngã, anh phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo khi con gái mới ba tuổi. Chỉ vài tháng sau, anh ra đi, để lại chị Hòa bơ vơ giữa cuộc đời.

Lúc ấy, bố chồng – ông Bảy – đã hơn 70, sống trong căn nhà cũ giữa làng. Hai người con trai út đi làm ăn xa, bận rộn, thỉnh thoảng Tết mới về. Nhìn ông lủi thủi xuất cơm rau, tự nấu tự ăn, chị Hòa không đành lòng.

Dù người ta khuyên:
“Con còn trẻ, lo mà bước nữa…”,
chị chỉ cười:

“Chồng mất rồi, bố là người thân duy nhất còn lại của con. Con chăm bố cũng là đạo nghĩa.”

Và thế là 13 năm, chị vừa làm ruộng, vừa buôn bán lặt vặt, nuôi con ăn học, vừa chăm sóc ông Bảy như cha ruột.

Tình thân không cần máu mủ

Ông Bảy tuổi cao, bệnh tật liên miên. Những đêm trái gió trở trời, chị thức trắng xoa dầu, nấu cháo, pha thuốc cho ông.

Có lần, ông nắm tay chị, đôi mắt già đục nghẹn lại:

“Con ơi… ta biết con khổ nhiều. Ta chẳng giúp được chi, chỉ thương con vô cùng.”

Chị mỉm cười hiền hậu:

“Con chăm bố như bố chăm con thôi. Chỉ cần bố khỏe là con vui rồi.”

Từ đó, giữa họ không còn là “bố chồng – nàng dâu”.
Ông gọi chị là “con Hòa của bố”.
Chị coi ông như cha ruột.

3 triệu thừa kế… và bí mật không ai biết

Năm ông Bảy qua đời, đám tang diễn ra giản dị nhưng ấm áp. Khi di chúc được công bố, chị Hòa thấy tên mình – nhưng chỉ với 3 triệu đồng.
Căn nhà, mảnh đất, sổ tiết kiệm – tất cả thuộc về hai người con trai.

Chị không trách ai.
Chị chỉ nói, giọng buồn nhưng bình thản:

“Con chăm bố vì nghĩa tình. Bố cho gì, con nhận nấy.”

Vài tuần sau, chị ra ngân hàng rút 3 triệu để mua sách vở cho con. Nhân viên xem hồ sơ, bỗng nhìn chị với vẻ khó hiểu, rồi nói khẽ:

“Chị… hình như chị chưa xem toàn bộ hồ sơ.
Chị là người đứng tên… tất cả tài sản của ông Bảy.”

Chị chết lặng:

“Không… tôi chỉ được 3 triệu thôi mà!”

Nhân viên đưa chị một phong thư niêm phong cẩn thận – thư tay của ông Bảy, được gửi riêng cho ngân hàng từ trước khi ông mất.

Tay chị run run mở ra.

Bên trong là dòng chữ nắn nót, già nua:

**“Hòa à,
Con đã vất vả vì bố và vì gia đình này.
Bố để lại ba căn nhà và sổ tiết kiệm cho mẹ con con.
Bố không ghi rõ trong di chúc vì sợ các anh con trai sinh lòng tham mà làm khó con.
Con hãy nuôi cháu nên người – đó là điều bố mong nhất.

Bố của con.”**

Đọc đến đây, chị Hòa bật khóc. Cả phòng giao dịch im phăng phắc.
Nhân viên cũng rưng rưng.

Chị quỵ xuống ghế, nắm lá thư vào ngực, nghẹn ngào:

“Con cảm ơn bố… Con sẽ nuôi cháu khôn lớn, đúng như lời bố dặn.”

Hiếu nghĩa — phần thưởng lớn nhất đời người

Câu chuyện lan khắp xóm làng.
Người ta nói:

“Không phải cứ có máu mủ mới là người thân.
Có tâm, trời không phụ.”

Ông Bảy không chỉ để lại tài sản…
Ông để lại một món quà vô giá:
Niềm tin vào lòng người – và sự trả ơn đẹp nhất cho tấm lòng hiếu thảo.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *