Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Nữ CảпҺ Sát Bị Đuổι Ra KҺỏι NҺà KҺι Mớι SιпҺ Coп – 7 Năm Sau KҺιếп Cả NҺà CҺồпg PҺảι Quỳ Gṓι Xιп Lỗι

Nữ CảпҺ Sát Bị Đuổι Ra KҺỏι NҺà KҺι Mớι SιпҺ Coп – 7 Năm Sau KҺιếп Cả NҺà CҺồпg PҺảι Quỳ Gṓι Xιп Lỗι

Đêm Hà Nội mùa đông năm ấy lạnh buốt, những ngọn gió lùa qua khe cửa căn nhà cấp bốn nhỏ ở ngoại thành càng làm lòng người thêm hiu quạnh. Trong căn buồng chật hẹp, Mai – cô nữ cảnh sát trẻ vừa sinh con chưa đầy một tháng – ngồi co ro ôm đứa bé đỏ hỏn vào lòng.

Tiếng khóc oe oe của con hoà lẫn tiếng mắng nhiếc của mẹ chồng từ ngoài vọng vào, khiến trái tim non nớt vừa trải qua sinh nở của cô như bị xé ra từng mảnh. Mẹ chồng hằn học, giọng chan chát: “Loại đàn bà vô phúc! Nhà này nuôi mày làm gì, chỉ thêm gánh nặng.

Sinh con ra mà chẳng được hột vàng hột bạc nào, lại còn đòi ở nhờ nữa sao? Dọn ra khỏi đây ngay!”. Mai chết lặng. Chồng cô – Tuấn – vốn là con trai độc nhất, ngày trước hứa hẹn sẽ che chở cho cô cả đời.

Nhưng từ ngày Mai bầu bí, anh ta dần thay đổi, sa vào những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm, rồi cờ bạc, nợ nần. Giờ đây, khi nghe mẹ ruột xua đuổi vợ mới sinh, anh ta chỉ cúi mặt im lặng, không hề đứng ra bảo vệ.

Trái tim Mai vỡ vụn. Cô ôm đứa con mới sinh, lê bước ra khỏi căn nhà tối om, trong đêm gió lạnh cắt da. Không mang theo được gì ngoài vài bộ quần áo và hộp sữa trẻ con còn dang dở, cô bước đi trong màn đêm, nước mắt hòa lẫn hơi lạnh thấm ướt má.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày tận cùng khổ đau. Mai đưa con về nhà trọ rẻ tiền gần đơn vị công tác. Căn phòng chỉ rộng chưa đầy mười mét vuông, mái tôn dột nát, mỗi khi mưa xuống là ướt sũng. Ban ngày, cô vừa phải bế con vừa tranh thủ viết báo cáo, làm hồ sơ để kịp tiến độ ở cơ quan.

Ban đêm, cô ôm con, lòng thắt lại mỗi khi nghe tiếng bụng nó réo vì sữa không đủ. Có đêm, Mai vừa ôm con vừa khóc, bàn tay gầy guộc run run vuốt mái tóc tơ của nó: “Con ơi, mẹ xin lỗi… nhưng mẹ hứa, sẽ cho con một cuộc sống tốt hơn, mẹ sẽ không bao giờ bỏ cuộc”. Công việc ở ngành công an vốn không dễ dàng với đàn ông, huống hồ một người phụ nữ yếu đuối, lại còn bế con nhỏ.

Nhưng Mai chưa từng nghĩ đến bỏ cuộc. Cô nhận mọi ca trực, mọi vụ việc, từ những buổi điều tra hiện trường vụ trộm cắp, đến những lần mật phục theo dõi đối tượng buôn ma túy. Có hôm, cô bế con gửi cho chị hàng xóm trông giúp, rồi mặc bộ quân phục lao vào công việc với tinh thần kiên định. Mệt mỏi, vất vả, nhưng ánh mắt cô lúc nào cũng sáng rực ý chí. Những đồng đội dần nể phục, cấp trên dần tin tưởng.

Bảy năm trôi qua, Mai từ một nữ cảnh sát non trẻ, giờ đã trở thành một điều tra viên có tiếng trong ngành. Cô không chỉ lập nhiều chiến công, phá án thành công những vụ án lớn, mà còn là tấm gương nghị lực cho nhiều đồng nghiệp trẻ.

Đứa con trai bé bỏng năm nào giờ đã lên lớp hai, thông minh, ngoan ngoãn, luôn là động lực lớn nhất để mẹ nỗ lực mỗi ngày. Cuộc sống của hai mẹ con dần ổn định, khấm khá hơn, có nhà riêng nhỏ nhưng ấm áp, có tình thương ngập tràn.

 

…Nhưng cuộc đời vốn có những vòng xoay nghiệt ngã. Một ngày đầu đông, đúng vào ngày sinh nhật tròn bảy tuổi của con trai, khi Mai vừa tan ca đêm, đang chuẩn bị bữa sáng thì điện thoại đổ chuông.

Giọng của đội trưởng vang lên gấp gáp:
– Mai, có một vụ án lừa đảo chiếm đoạt tài sản lớn, liên quan đến đường dây rửa tiền và cờ bạc. Người đứng tên tài khoản trung gian là… chồng cũ của em – Tuấn.

Mai khựng lại. Tên người đàn ông tưởng như đã bị cô quên lãng bỗng dưng hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. Những ký ức cũ ùa về, như một cơn bão.


Vụ án nhanh chóng được đưa vào diện điều tra trọng điểm. Mai được giao phụ trách theo dõi hoạt động tài chính của một công ty ma – nơi Tuấn đang làm việc dưới tư cách giám đốc tài chính. Qua điều tra, lực lượng chức năng phát hiện cả mẹ chồng cũ và Tuấn đều dính líu trực tiếp đến đường dây này – với vai trò tiếp tay, rửa tiền và cung cấp địa điểm cho các hoạt động cá độ bóng đá phi pháp.

Chứng cứ đủ mạnh. Cảnh sát tổ chức bắt giữ các đối tượng trong một đợt truy quét lớn.

Ngày bị bắt, Tuấn và mẹ anh ta đều bị còng tay trước cổng nhà… Và điều cay đắng hơn cả – là người trực tiếp dẫn đội phá án, không ai khác chính là Mai.


Khi nhận ra người mặc sắc phục nghiêm nghị đang đọc lệnh bắt là vợ cũ – người mà họ đã đuổi ra khỏi nhà như một kẻ không còn giá trị – cả Tuấn và mẹ anh ta đều chết lặng.

Mẹ chồng cũ bật khóc, vừa lết gối vừa gào lên:
– Mai ơi… mẹ xin lỗi… mẹ mù quáng, mẹ sai rồi! Con tha thứ cho mẹ, con ơi…

Mai không nói gì. Cô lặng lẽ quay mặt đi. Trái tim cô không còn đau nữa. Chỉ có một cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo như gió mùa đông năm nào. Nhưng lần này, cô đứng thẳng, đường hoàng, không còn là người phụ nữ yếu đuối ôm con đi trong đêm tối nữa – mà là một người mẹ mạnh mẽ, một nữ cảnh sát đầy khí chất và bản lĩnh.

Tuấn gục mặt xuống đất, nước mắt chảy dài, run rẩy thốt lên:
– Anh sai rồi… Mai à… Anh nợ em cả cuộc đời này…

Mai nhìn anh ta, ánh mắt dứt khoát:
– Nợ tôi? Anh nợ chính đứa con trai mà anh chưa từng dắt tay một lần đi học, nợ người phụ nữ mà anh đã bỏ rơi khi yếu đuối nhất. Nhưng thôi, coi như tôi đã trả hết cái giá của một lần tin nhầm người.

Cô quay người bước đi, gió lùa tà áo cảnh phục tung bay phía sau. Những người hàng xóm năm xưa từng xì xào, dè bỉu, giờ đứng nép bên đường, ánh mắt đầy nể phục và xót xa.


Tối hôm đó, Mai ngồi bên bàn học của con, cậu bé ngẩng lên hỏi:

– Mẹ ơi, hôm nay mẹ buồn hả?

Mai xoa đầu con, mỉm cười dịu dàng:

– Không, mẹ không buồn đâu. Chỉ là mẹ đang nghĩ… mẹ rất tự hào vì mẹ đã không bỏ cuộc. Vì có con, mẹ đã mạnh mẽ đến vậy.

Đứa trẻ ôm cổ mẹ, líu ríu:

– Con cũng tự hào vì có mẹ!

Bên ngoài trời lại trở lạnh, nhưng trong căn nhà nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên tường tạo nên một khung cảnh thật ấm áp. Một hành trình đã khép lại, và một cuộc sống mới, ngập tràn niềm tin, đang mở ra phía trước cho hai mẹ con.

Hết.


 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *