Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Ít ai có thể ngờ rằng, từ một chiếc quần lót của người giúp việc và một chiếc bao cao su đã qua sử dụng, một bi kịch kinh hoàng được châm ngòi — dẫn đến cái chết oan uổng của hai mạng người và một bản án tử hình dành cho kẻ thủ ác.
Vào cuối tháng 6 năm 2021, tại một bản làng hẻo lánh của tỉnh Nghệ An, anh Lê Văn Hùng, một người đàn ông dân tộc Tày 30 tuổi, bắt đầu cảm thấy ruột gan nóng như lửa đốt.
Đã gần một tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng anh nhận được cuộc gọi từ vợ mình — chị Trần Thị Mai, 28 tuổi.
Ba tháng trước, vì cuộc sống ở quê quá khó khăn, chị đã phải gạt nước mắt gửi lại đứa con nhỏ cho chồng chăm sóc để xuống thành phố Bắc Ninh làm giúp việc, với hy vọng kiếm được một khoản tiền gửi về trang trải cho gia đình.
Hai tháng đầu tiên, mọi thứ dường như vô cùng suôn sẻ.
Tuần nào chị Mai cũng gọi điện về hai ba lần, giọng nói trong điện thoại lúc nào cũng vui vẻ, hồ hởi.
Chị kể cho chồng nghe về sự giàu có của gia đình ông bà chủ, về căn biệt thự to như cung điện mà chị chưa bao giờ dám mơ tới, về những món ăn ngon và đồ vật lạ lẫm mà lần đầu tiên trong đời chị được nhìn thấy.
Chị khoe rằng bà chủ — bà Hoàng Thị Lan — tuy có vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần, nhưng thực ra cũng không phải người quá khắt khe.
Ông chủ Nguyễn Văn An thì là người đàn ông lịch thiệp, ít nói, suốt ngày bận rộn với công việc kinh doanh.
Chị nói công việc dù nhiều nhưng không quá vất vả, và quan trọng nhất là họ trả lương rất hậu hĩnh.
Mỗi tháng, sau khi trừ đi chi phí cá nhân ít ỏi, chị đều đặn gửi về cho anh Hùng gần 7 triệu đồng — một con số mà nếu cả hai vợ chồng cùng làm nương rẫy ở quê thì có mơ cũng không thấy được.
Anh Hùng nghe vợ kể, lòng vừa mừng lại vừa thương.
Mừng vì gánh nặng kinh tế vơi đi phần nào, thương vì biết vợ phải một mình bươn chải nơi đất khách quê người.
Nỗi nhớ con, nhớ chồng chắc hẳn phải cồn cào ra giết.
Thế nhưng, sự đều đặn đó đột ngột chấm dứt.
Cuộc gọi cuối cùng mà anh Hùng nhận được là vào một buổi tối đầu tháng Sáu.
Vẫn là giọng nói quen thuộc của chị Mai, nhưng qua đường dây điện thoại, anh có cảm giác vợ mình có gì đó hơi khác.
Chị nói năng ngập ngừng, và khi anh hỏi thăm về công việc, chị chỉ trả lời qua quýt rằng mọi thứ vẫn ổn.
Chị hỏi rất nhiều về đứa con trai nhỏ, dặn dò anh Hùng đủ thứ — từ việc cho con ăn uống đúng bữa đến việc đêm ngủ phải đắp chăn cho con cẩn thận.
Giọng chị như có gì đó nghèn nghẹn.
Anh Hùng gặng hỏi:
“Có chuyện gì không ổn phải không?”
Nhưng chị Mai chỉ cười trừ, nói rằng do chị nhớ con quá thôi.
Cuộc gọi kết thúc trong sự bâng khuâng của anh Hùng.
Anh tự trấn an rằng có lẽ vợ chỉ đang quá xúc động vì xa nhà.
Nhưng rồi một tuần trôi qua, rồi hai tuần, ba tuần, và chẳng mấy chốc đã gần một tháng.
Chiếc điện thoại cũ kỹ của anh Hùng vẫn im lìm — không một cuộc gọi, không một tin nhắn.
Anh chủ động gọi cho vợ hàng chục, hàng trăm lần, nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là câu trả lời vô hồn từ tổng đài:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Ban đầu, anh nghĩ có lẽ điện thoại của vợ hỏng hoặc chị làm mất.
Nhưng chị Mai biết anh và con ở nhà mong tin đến nhường nào.
Nếu có sự cố gì, chắc chắn chị sẽ tìm cách liên lạc về ngay.
Sự im lặng càng kéo dài, nỗi bất an trong lòng anh Hùng càng lớn dần.
Nó cuộn lên thành những cơn sóng dữ dội, vỗ vào tâm can anh cả trong những giấc ngủ chập chờn.
Đứa con trai nhỏ thỉnh thoảng lại ngây thơ hỏi:
“Bố ơi, sao lâu rồi mẹ không gọi cho con?”
Mỗi lần như vậy, tim anh như có ai đó bóp nghẹt.
Không thể chờ đợi thêm được nữa, anh Hùng quyết định phải làm một việc mà trước nay anh chưa từng nghĩ tới.
Anh lục tìm trong cuốn sổ nhỏ mảnh giấy mà ngày trước chị Mai cẩn thận ghi lại — số điện thoại bàn của nhà chủ để phòng trường hợp khẩn cấp.
Anh run run bấm dãy số xa lạ đó.
Sau vài hồi chuông dài, một giọng phụ nữ lạnh lùng, có phần trịch thượng vang lên ở đầu dây bên kia:
“Alo, ai đấy?”
Anh Hùng vội vàng lễ phép:
“Dạ, cho cháu hỏi đây có phải nhà ông bà An – Lan không ạ? Cháu là Hùng, chồng của cô Mai giúp việc ạ.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng người phụ nữ trở nên gay gắt:
“Mai nào à? Con bé giúp việc có chuyện gì?”
Anh Hùng cảm nhận được sự khó chịu trong giọng nói của người đàn bà, anh càng thêm lo lắng:
“Dạ thưa bà, cháu lo quá. Gần một tháng nay vợ cháu không gọi điện về nhà, cháu gọi cũng không được. Không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không ạ?”
Đáp lại sự lo lắng của anh là một câu trả lời lạnh như băng — một câu trả lời mà anh Hùng không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Bà Lan với giọng đầy khinh miệt nói:
“Giời ạ! Vợ anh chứ có phải vợ tôi đâu mà hỏi tôi. Cô ta ăn cắp vặt mấy thứ linh tinh trong nhà rồi tự ý nghỉ việc bỏ đi gần một tháng nay rồi. Chúng tôi còn đang định báo công an đây này, loại người không ra gì.”
Từng lời, từng chữ của bà Lan như những nhát búa tạ giáng xuống đầu anh Hùng.
Anh sững sờ, không tin vào tai mình.
Vợ anh — người phụ nữ hiền lành, thật thà mà anh biết rõ hơn ai hết — lại có thể là kẻ trộm cắp?
Anh lắp bắp phản đối:
“Dạ… không thể nào. Vợ cháu không phải người như vậy đâu ạ. Chắc chắn có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi. Bà xem lại giúp cháu với ạ.”
Nhưng sự van nài của anh chỉ nhận lại sự thiếu kiên nhẫn:
“Nhầm lẫn cái gì! Chính mắt tôi thấy. Tôi nói cho anh biết, vợ anh bỏ đi đâu chúng tôi không quan tâm. Đừng có gọi điện làm phiền nữa!”
Nói rồi bà ta dập máy phũ phàng, để lại anh Hùng trong choáng váng và hoang mang tột độ.
Cả đêm hôm đó, anh không tài nào chợp mắt.
Những lời nói của bà chủ cứa vào lòng anh như dao cắt.
Anh không tin. Anh nhất quyết không tin vợ mình lại là con người như vậy.
Chị Mai có thể nghèo, có thể ít học, nhưng lòng tự trọng thì chưa bao giờ thiếu.
Chị thà chịu đói chứ không bao giờ lấy của ai bất cứ thứ gì.
Một âm mưu — một điều gì đó khủng khiếp — chắc chắn đã xảy ra.
Sự im lặng của vợ cùng với thái độ gay gắt và câu chuyện khó tin của bà chủ đã gieo vào lòng anh nỗi sợ hãi mơ hồ nhưng mãnh liệt.
Quyết tâm phải tìm ra sự thật, sáng sớm hôm sau, anh Hùng gửi con cho ông bà nội, gói ghém vài bộ quần áo cũ và tất cả số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại, rồi bắt chuyến xe khách sớm nhất từ Nghệ An đi Bắc Ninh.
Chuyến đi kéo dài gần 10 tiếng đồng hồ — dài như chính nỗi lòng nặng trĩu của anh.
Lần đầu tiên đến một thành phố lớn, sự xa hoa, sầm uất của Bắc Ninh càng khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng.
Anh tìm đến đúng địa chỉ vợ từng cho.
Căn biệt thự hiện ra trước mắt anh — to lớn, bề thế và lạnh lùng, hệt như giọng nói của bà chủ qua điện thoại.
Bức tường cao và cánh cổng sắt kiên cố như một pháo đài bất khả xâm phạm.
Anh Hùng lấy hết can đảm, bấm chuông.
Một lúc sau, chính bà Lan ra mở cổng.
Trông thấy bộ dạng lam lũ, khắc khổ của anh, bà ta nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu:
“Anh là ai? Đến đây làm gì?”
Anh Hùng nhận ra giọng nói hôm qua, anh chắp tay cúi đầu:
“Dạ thưa bà, cháu là Hùng — chồng của Mai đây ạ. Cháu lặn lội từ quê ra chỉ để hỏi cho rõ ngọn ngành về vợ cháu ạ.”
Vừa nghe đến tên “Mai”, sắc mặt bà Lan lập tức thay đổi.
Bà ta không thèm mời anh vào, đứng chắn ngay ở cổng, khoanh tay trước ngực, tuôn ra một tràng gay gắt:
“Tôi đã nói qua điện thoại rồi cơ mà. Anh có hiểu tiếng người không thế?
Vợ anh là đồ ăn cắp, đã bỏ đi rồi. Chắc là theo trai hay đi đâu đó rồi, liên quan gì đến nhà tôi nữa! Mau đi khỏi đây cho khuất mắt, đừng để tôi phải gọi bảo vệ.”
Anh Hùng cố nài nỉ, giọng run lên vì uất ức và bất lực:
“Bà ơi, cháu xin bà… vợ cháu không bao giờ làm thế đâu. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với cô ấy. Xin bà cho cháu biết sự thật.”
Nhưng mọi lời van xin đều vô ích.
Bà Lan xua tay đuổi anh như đuổi kẻ ăn mày, rồi quay người vào trong, đóng sầm cánh cổng lại trước mặt anh.
Tiếng chốt cổng vang lên khô khốc, tuyệt tình, dập tắt mọi hy vọng cuối cùng.
Bị bỏ lại một mình bên ngoài cánh cổng lạnh lẽo, anh Hùng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sự tuyệt vọng và phẫn nộ dâng lên cực điểm.
Thái độ của bà chủ quá bất thường.
Nếu vợ anh chỉ đơn giản là ăn cắp rồi bỏ đi, tại sao bà ta phải tỏ ra hốt hoảng và gay gắt đến vậy?
Linh tính người chồng mách bảo rằng có một bí mật khủng khiếp đang được che giấu đằng sau cánh cổng kia — và vợ anh chính là nạn nhân của bí mật đó.
Không còn lựa chọn nào khác, sau một hồi lang thang vô định, anh Hùng tìm đến trụ sở Công an thành phố Bắc Ninh để trình báo.
Tại đây, chiều ngày 29 tháng 6 năm 2021, anh Lê Văn Hùng ngồi co ro trên chiếc ghế chờ bằng inox lạnh lẽo, khuôn mặt hốc hác, đen sạm vì nắng gió và những đêm mất ngủ.
Đôi mắt anh đỏ hoe, trũng sâu, dán chặt vào cánh cửa phòng làm việc nơi anh vừa trình bày toàn bộ câu chuyện.
Người tiếp nhận đơn trình báo là Đại úy Phạm Minh Quang, một điều tra viên ngoài 35 tuổi, vóc người tầm thước nhưng ánh mắt vô cùng sắc sảo.
Anh Quang lắng nghe từng lời của anh Hùng chăm chú, không bỏ sót chi tiết nào — từ sự thay đổi trong giọng nói của chị Mai ở cuộc gọi cuối, đến thái độ xua đuổi bất thường của bà chủ Hoàng Thị Lan.
Sau khi ghi chép cẩn thận, Đại úy Quang nhìn người đàn ông khắc khổ trước mặt, trong lòng không khỏi dấy lên sự cảm thông — và cả nghi vấn nghề nghiệp.
Một vụ việc ban đầu tưởng chỉ là đơn trình báo tìm người mất tích, lại hé lộ nhiều điểm phi lý… xem tiếp
⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG
Câu chuyện dưới đây chỉ là truyện trinh thám hư cấu, không phải tin tức hay sự kiện có thật.
Toàn bộ tình tiết và nhân vật được AI sáng tạo ra với mục đích giải trí và nâng cao nhận thức cho người xem.
Hãy đón nhận nội dung với tinh thần giải trí và học hỏi, không suy diễn hay liên hệ đến đời thực!