DÂU MỚI NGỦ ĐẾN 10 GIỜ KHÔNG DẬY, MẸ CHỒNG VÁC GẬY LÊN ĐỊNH ĐÁNH, VỪA TỐC CHĂN LÊN THÌ TÁ HỎA VỚI CẢNH TRÊN GIƯỜNG…

Từ lâu, bà Hạnh vẫn luôn tin rằng chỉ cần cưới được vợ cho con trai, gia đình sẽ bớt đi một phần lo lắng. Con bà – Khánh – vốn nóng tính, cục cằn, lại ham rượu bia. Bao năm nay, bà chỉ mong sao nó có một mái ấm, có một người phụ nữ bên cạnh để biết đường mà tu chí làm ăn, bớt những chuỗi ngày say xỉn vô nghĩa. Khi Khánh dẫn về một cô gái hiền lành, lễ phép, bà thở phào nhẹ nhõm. “Con bé này được đấy,” bà nghĩ thầm. “Có thể trị được cái tính trời đánh của nó.”

Hôn lễ diễn ra không to lớn, nhưng đủ ấm cúng. Người trong họ hàng đều chúc mừng, nhìn cảnh đôi vợ chồng trẻ nắm tay nhau mà ai cũng tin rằng họ sẽ có một khởi đầu bình yên. Khi tiệc cưới kết thúc, bà Hạnh bận rộn dọn dẹp, lau bàn ghế, rửa từng cái ly dính dầu mỡ. Gần nửa đêm, bà mới xong xuôi mọi thứ, lưng đau nhức, chân mỏi rã rời. Con trai và con dâu đã lên lầu từ sớm, cửa phòng đóng kín mít – cũng là điều dễ hiểu sau ngày cưới.

Đêm ấy bà mệt đến mức chỉ cần chạm vào giường là ngủ như chết.


Năm giờ sáng, bà bật dậy. Dù mệt, thói quen dậy sớm đã ăn sâu vào người bà gần bốn chục năm nay. Bà xuống bếp, bật đèn, nhìn lại căn nhà. Câu “đám cưới xong rồi là xong” chưa bao giờ đúng với bà. Khắp nơi vẫn còn váng dầu, vết bẩn, bánh kẹo rơi lại trên nền nhà. Bà lại cặm cụi dọn dẹp, vừa làm vừa nghĩ: “Từ nay có con dâu rồi, mọi thứ chắc sẽ bớt cực hơn.”

Thế nhưng từ 5 giờ, 6 giờ, đến 9 giờ sáng, trên lầu vẫn im phăng phắc. Không tiếng bước chân, không tiếng nói chuyện, không tiếng cửa phòng mở. Bà chép miệng. “Mới cưới mà ngủ nướng thế này thì mai mốt làm được việc gì?”

Vốn chân đau, bà ngại leo cầu thang, nên đứng dưới nhà gọi vọng lên:

– Con dâu ơi, xuống phụ mẹ nấu ăn đi con!

Im lặng.

Bà gọi thêm vài lần:

– Con dâu? Dậy chưa vậy?

Vẫn không tiếng hồi đáp.

Bà bắt đầu cáu. “Thời buổi nào còn cái kiểu ngủ nướng đến như vậy? Đêm động phòng thì cũng vừa phải thôi chứ!”

Cuối cùng, vì quá bực và cũng lo, bà nắm lấy cây gậy dựng ở góc nhà, chống lên từng bậc thang mà đi. Mỗi bước là một tiếng cà thịch cà thịch của cây gậy chạm vào nền gỗ. Lên đến tầng trên, bà đã thở hổn hển vì mệt.

– Dậy đi! Mới về nhà chồng mà đã ngủ thẳng cẳng tới gần trưa! – bà quát, tay nắm lấy tấm chăn.

Bà kéo mạnh.

Ngay khoảnh khắc đó, bà chết đứng.

Trên ga giường là một vệt máu lớn, đỏ thẫm, loang ra đến tận mép nệm. Cô con dâu trẻ nằm ngã nghiêng, mặt trắng bệch, môi tím tái, đôi chân khẽ run nhẹ nhưng không còn đủ sức để mở mắt hay cất lời. Bà run lẩy bẩy, cây gậy rơi xuống đất kêu “cốp” một tiếng lạnh toát.

– Trời ơi… con ơi… – bà khụy xuống, giọng run đến nghẹn.

Bà lao ra ngoài gọi hàng xóm giúp đỡ và gọi xe cấp cứu. Trên đường đến bệnh viện, bà nắm lấy tay con dâu, tay lạnh toát, huyết áp tụt, hơi thở rất yếu. Bà chỉ biết cầu trời: “Xin đừng có chuyện gì. Làm ơn cho con bé bình an…”

Nhưng bà càng lúc càng hoang mang: con trai bà đâu?


Vừa đến bệnh viện, bác sĩ đưa cô con dâu vào phòng cấp cứu. Bà đứng ngoài, tim đập thình thịch. Bà vội gọi điện cho Khánh:

– Con đến viện ngay! Vợ con nguy rồi, nó mất máu nhiều lắm!

Đáp lại bà… là giọng thờ ơ đến rợn người:

– Con không vào.

– Mày nói cái gì?! – bà gần như hét.

Đầu dây vẫn bình thản:

– Cho cô ta chết đi.

Bà muốn ngã gục ngay lập tức.

– Mày điên rồi à?! Sao mày nói vậy? Đêm qua mày ở đâu?

Giọng Khánh vang lên đầy căm phẫn:

– Cô ta mang thai với thằng nào đó rồi tính bắt con cưới để đổ vỏ. Đêm qua con đánh để nó biết đừng lừa con.

Một nhát dao cắm vào tim bà.

– Trời đất ơi là trời… mày có biết cái thai đó… là con của mày không?!

Không gian bên kia điện thoại chìm vào im lặng.

– Sao… sao mẹ biết? – Khánh lắp bắp.

Bà nghẹn giọng, từng câu như kéo theo hàng ngàn mũi kim cắm vào tim:

– Cách đây mấy tháng… mày say rượu rồi… rồi làm nó ở nhà mình. Nó xấu hổ nên sáng sớm bỏ về, còn van mẹ đừng nói lại cho mày biết. Mẹ biết nó hiền lành, biết nó chịu thiệt… Mẹ giục cưới là vì nó có thai với mày. Nó còn bảo muốn giữ bí mật để dành bất ngờ cho mày sau ngày cưới…

Giọng bà vỡ ra:

– Và vì tin mày… nó mới để mày đưa vào phòng tối hôm qua. Ai ngờ… mày lại đánh nó đến mất đứa con của chính mình!

Ở đầu dây bên kia, Khánh thở dốc:

– Cô ấy… cô ấy có nói… nhưng con không tin… Con cứ nghĩ lần nào con cũng dùng bao, đâu thể nào… Con… con ngu quá… con…

Bà gào lên trong nước mắt:

– Giờ mày hối hận thì muộn rồi! Vợ mày mất đứa con rồi đó! Mày hại nó ra nông nỗi này, thằng trời đánh!


Mười phút sau, Khánh lao đến bệnh viện. Nhưng càng chạy, chân anh càng mềm nhũn khi bác sĩ bước ra:

– Thai không giữ được. Cô ấy mất máu và bị chấn thương nặng. May là cứu kịp thời.

Khánh đứng như hóa đá. Nỗi đau tràn ngập mắt anh. Anh nhìn vợ – người phụ nữ hiền lành đã chịu đựng bao điều – nằm đó, gương mặt vẫn tái nhợt, đôi mắt nhìn anh đầy xa lạ, đầy tổn thương.

Cô cất giọng yếu ớt:

– Em đã cố giải thích… nhưng anh không nghe. Anh đánh em như muốn giết em… và anh đã giết con của chính anh…

Khánh quỳ xuống, khóc nấc:

– Anh xin lỗi! Anh sai rồi… cho anh một cơ hội… anh thề sẽ thay đổi…

Nhưng cô lắc đầu, nước mắt lăn dài:

– Không người mẹ nào khóa cửa trái tim mình trước con. Nhưng một người đàn ông đánh vợ đến mất con… thì không xứng được gọi là chồng.

Câu nói ấy như lưỡi dao cắt phăng mọi hy vọng trong anh.

Ba ngày sau khi xuất viện, cô đặt lá đơn ly hôn lên bàn. Đôi tay còn run nhẹ nhưng ánh mắt kiên định. Anh cố níu kéo, mẹ anh khóc lóc, van xin, nhưng trái tim cô đã chết từ khoảnh khắc anh giáng những cú đánh vô cảm lên người cô.


Ngày cô rời khỏi nhà, trời mưa nhẹ. Khánh đứng nhìn theo bóng cô khuất dần giữa màn mưa, trong lòng trống rỗng như căn nhà sau cơn bão. Còn bà Hạnh thì ngồi bệt xuống bậc cửa, khóc nấc từng tiếng, vừa thương con dâu, vừa đau cho đứa cháu chưa kịp chào đời.

Cuối cùng, tất cả đã quá muộn.

Sự nóng nảy đôi khi chỉ kéo dài vài phút, nhưng hậu quả… có thể theo con người ta cả đời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *