Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Ông Thọ bước sang tuổi bảy mươi, sống lủi thủi trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ bên bờ sông. Vợ mất đã hơn mười năm, con cái ra Hà Nội lập nghiệp, mỗi năm chỉ ghé qua được đôi ba lần. Cuộc sống của ông chậm lại, lặng lẽ như tiếng gió thổi qua vườn chuối sau nhà.
Thương cha cô quạnh tuổi già, các con của ông bàn nhau thuê người giúp việc để bầu bạn, chăm nom bữa ăn giấc ngủ. Và thế là bà Hường xuất hiện — người đàn bà hơn năm mươi tuổi, hiền lành, góa chồng từ trẻ, sống bằng đủ thứ nghề lặt vặt để nuôi cô con gái duy nhất.
Từ ngày đến làm, bà Hường trở thành một phần nếp sống của ngôi nhà nhỏ ấy. Bà chăm ông chu đáo, nấu nướng dọn dẹp gọn gàng, lại chẳng bao giờ kêu ca. Những buổi chiều rảnh rỗi, bà kể về con gái — Nhi, 22 tuổi, học xong trung cấp mầm non nhưng thất nghiệp. Cô gái hiền lành, ít nói, nhưng khéo léo và biết điều.
Rồi một đêm nọ, trời đổ mưa trắng trời. Lũ bất ngờ ập xuống, dữ dội đến mức cả dãy nhà ven sông bị cuốn đi, trong đó có căn nhà rách nát của mẹ con bà Hường. Hai người phải chạy lũ trong đêm, không mang theo được gì ngoài bộ áo quần ướt sũng.
Khi nghe bà khóc nghẹn kể chuyện, ông Thọ chỉ thở dài rồi bảo:
– Nhà tôi vẫn còn phòng trống… Mẹ con cô cứ dọn về đây. Người với người lúc hoạn nạn… không giúp sao đành.
Bà Hường cảm kích lắm, vừa mừng lại vừa ngại. Nhưng không còn nơi nào khác để đi, mẹ con bà bèn dọn đến ở tạm.
Từ ngày về nhà ông Thọ, Nhi lúc đầu rụt rè, ngại ngùng. Nhưng rồi cô quen dần. Cô giúp mẹ nhặt rau, phụ ông Thọ pha trà, quét sân… Nét hiền thục, nhẹ nhàng của cô khiến nhiều người trong xóm quý mến.
Thế nhưng sóng gió lại bắt đầu từ chính nơi tưởng bình yên nhất.
Một buổi sáng, thôn xóm bỗng rộ lên tiếng xì xào:
– Con Hường nó có bầu kìa!
– Con Hường thì già rồi, sao có bầu được? Hay… con bé Nhi?
– Đúng nó đấy! Mà chưa chồng! Ai… ai làm cho cái bụng to kia?
– Ở trong nhà đó thì ngoài ông Thọ ra còn ai nữa?
Một lời đồn, mười lời đồn. Người thương thì ít, kẻ gièm pha thì nhiều. Ai cũng đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về phía căn nhà ven sông.
Tin đồn nhanh chóng lan đến tai con cái ông Thọ ở Hà Nội. Họ vội vàng về trong tâm trạng vừa giận vừa thất vọng. Con trai cả đập bàn đến rung lên:
– Bố! Bố gần đất xa trời rồi mà còn làm chuyện đồi bại như vậy ư?
Ông Thọ ngồi yên, ánh mắt buồn sâu hoắm. Ông không thanh minh ngay, chỉ từ tốn nhìn sang mẹ con bà Hường đang đứng nép vào góc nhà, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Một lúc lâu sau, ông thở dài:
– Nếu các con muốn biết sự thật… để nó nói!
Nhi ôm bụng, hai tay run run. Cô nghẹn ngào, nước mắt lăn dài:
– Đứa bé… không phải của ông Thọ. Là của anh Dũng… người yêu con.
Cả nhà sững người.
Con gái út của ông Thọ hỏi dồn:
– Vậy sao không nói từ đầu? Sao lại im lặng để người ta hiểu lầm bố?
Nhi nức nở:
– Hôm lũ về, anh ấy là người đầu tiên chạy đến kéo mẹ con con đi. Hai đứa thoát được rồi trú nhờ nhà một người quen. Đêm đó… chuyện xảy ra. Sau này biết có thai, con định nói, nhưng anh Dũng đi xuất khẩu lao động mấy năm. Con sợ người ta không tin, sợ mẹ con con bị đuổi… nên con im.
Đến đây, bà Hường cũng bật khóc:
– Tôi xin nhận lỗi. Tôi biết chuyện từ đầu nhưng cầu xin nó đừng nói vội. Sợ hàng xóm dị nghị, sợ ông đuổi mẹ con tôi đi. Ông Thọ từ ngày tôi đến làm luôn tử tế, chưa từng có ý nghĩ xấu xa nào cả.
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dài nặng trĩu của ông Thọ vang lên giữa căn nhà im lặng.
Ông đứng dậy, chậm rãi nhìn từng đứa con:
– Bố sống bảy chục năm, chuyện gì làm thì dám nhận. Nhưng lần này bố bị oan thật. Mấy đứa thương bố cũng ít mà phán xét bố thì nhanh lắm…
Không khí trong nhà như vỡ ra. Những đứa con cúi đầu xấu hổ.
– Mẹ con người ta khổ lắm rồi – ông nói tiếp – Mọi người đừng làm họ khổ thêm.
Tin đồn rồi cũng lắng xuống, thay vào đó là sự ái ngại pha chút nể trọng của người dân làng dành cho ông Thọ. Bởi dù bị mang tiếng oan uổng, ông vẫn bảo bọc hai mẹ con họ như người thân.
Vài tháng sau, Nhi sinh một bé trai kháu khỉnh. Dũng gọi về từ nước ngoài, giọng nghèn nghẹn xin lỗi, xin hãy đợi ngày anh về làm đám cưới.
Ông Thọ thì bồng đứa bé mà cười tít mắt:
– Trẻ con đến với đời là phúc. Không có tội gì cả.
Nhi nhìn ông, mắt đỏ hoe:
– Nếu không có ông… mẹ con con chẳng biết cuộc sống sẽ ra sao.
Ông Thọ xua tay, giọng hiền từ:
– Trong đời, có những người mình giúp vì thương. Chứ đâu phải vì họ có gì báo đáp.
Câu chuyện tưởng như đầy bi kịch, cuối cùng lại khép lại bằng tình người, sự tử tế, và lòng bao dung của một ông già cô độc.
Bởi đúng như ông nói:
– Trời không phụ người sống có tâm. Chậm, nhưng không bao giờ quên.