CHẤN ĐỘNG VĨNH LONG: VỢ MẤT TÍCH BÍ ẨN – SỰ THẬT RỢN NGƯỜI NẰM TRONG BỤNG CON TRĂN KHỔNG LỒ!

CHẤN ĐỘNG VĨNH LONG: VỢ MẤT TÍCH BÍ ẨN – SỰ THẬT RỢN NGƯỜI NẰM TRONG BỤNG CON TRĂN KHỔNG LỒ!

Vào một buổi chiều giữa tháng Năm năm 2020, anh Trần Quốc Anh trở về ngôi nhà của mình tại một xã ven thị của tỉnh Vĩnh Long sau chuyến công tác kéo dài một tuần tại thành phố Hồ Chí Minh. Anh về mà không báo trước, muốn tạo cho người vợ trẻ — chị Lê Thị Hoa — một sự bất ngờ nho nhỏ. Trong lòng anh hình dung ra cảnh vợ mình sẽ vui mừng, chạy ra ôm chầm lấy anh như mọi khi.

Nhưng khi chiếc taxi dừng trước cổng, một sự im lặng bất thường đã bao trùm lấy ngôi nhà, báo hiệu một điều gì đó không ổn. Cánh cổng không khóa, nhưng cửa chính lại đóng im ỉm. Anh bước vào nhà, cất tiếng gọi lớn:

“Em ơi, anh về rồi!”

Không có tiếng trả lời. Căn nhà vắng lặng một cách kỳ lạ. Anh đi vào phòng khách rồi đến nhà bếp, nhưng không thấy bóng dáng vợ đâu. Trên bàn ăn, mâm cơm nguội lạnh từ bao giờ vẫn còn đậy lồng bàn.

Lúc này, từ trong phòng ngủ, cha của anh — ông Trần Văn Minh, một người đàn ông ngoài 60 tuổi — lặng lẽ bước ra. Ông Minh sống chung cùng vợ chồng anh từ nhiều năm nay. Trái với vẻ vui mừng khi thấy con trai đi công tác về, khuôn mặt ông Minh lại lạnh lùng, xa cách, ánh mắt tránh né, nhìn đi chỗ khác.

“Ba, vợ con đâu rồi?” – anh Anh hỏi.

Một cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng. Ông Minh không nhìn thẳng vào mắt con trai, chỉ buông một câu nói cộc lốc, lạnh như băng:

“Nó đi rồi.”

“Đi rồi? Đi đâu hả ba?” – anh hỏi dồn.

“Nó đi theo trai rồi.” – ông Minh đáp, giọng nói chứa đầy sự khinh miệt. – “Trong lúc mày đi vắng, nó đã gian díu với thằng nào đó. Sáng hôm qua, nó dọn hết quần áo, tư trang rồi bỏ đi rồi. Cái thứ đàn bà lẳng lơ, không ra gì.”

Từng lời nói của người cha như những nhát búa giáng mạnh vào tâm trí Trần Quốc Anh. Anh hoàn toàn sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Vợ anh — Lê Thị Hoa — là một người phụ nữ hiền lành, hết mực yêu thương chồng con. Tình yêu của họ đã trải qua bao sóng gió mới đến được với nhau. Không thể nào có chuyện cô ấy lại phản bội anh, bỏ nhà đi theo một người đàn ông khác một cách đột ngột như vậy.

“Không thể nào! Ba nói dối! Chắc chắn có sự nhầm lẫn gì ở đây!” – anh hét lên, giọng run rẩy. – “Tụi con đang rất hạnh phúc, không có lý do gì cô ấy lại làm như vậy cả!”

Anh vội vàng lao vào phòng ngủ, hy vọng tìm thấy một dấu vết, một lời nhắn nào đó của vợ. Nhưng căn phòng trống không, lạnh lẽo. Phần tủ quần áo của chị Hoa đã trống trơn, bàn trang điểm cũng thiếu vắng những vật dụng quen thuộc. Mọi thứ dường như đang xác thực cho câu chuyện kinh hoàng mà cha anh vừa kể.

Anh run rẩy rút điện thoại ra, bấm số của vợ, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài vô vọng, rồi chuyển sang chế độ “không liên lạc được”. Sự hoang mang và sợ hãi lên đến đỉnh điểm, nhưng giữa mớ cảm xúc hỗn độn đó, một phần lý trí trong anh vẫn không thể chấp nhận được câu chuyện này.

Anh biết vợ mình. Anh tin vào tình yêu của cô ấy. Chắc chắn phải có một uẩn khúc nào đó. Trong lúc tâm trí rối bời, anh đi vòng ra khu vườn rộng phía sau nhà — một thói quen mỗi khi cần sự yên tĩnh. Và chính tại đây, một chi tiết bất thường, một hình ảnh ghê rợn đã gieo vào lòng anh một mối nghi ngờ kinh hoàng — một mối nghi ngờ mà anh không dám nghĩ tới.

Ở góc vườn, trong một chiếc chuồng sắt được rào chắn kiên cố, là con trăn gấm khổng lồ — con thú cưng kỳ dị mà cha anh đã nuôi từ nhiều năm nay. Con trăn dài hơn 5 mét, thân hình to bằng bắp đùi người lớn, đang nằm cuộn tròn bất động. Nhưng điều khiến anh phải sững người lại chính là phần bụng của nó.

Phần giữa thân con trăn phình to một cách bất thường, căng cứng, tạo thành một khối u khổng lồ. Rõ ràng, nó vừa mới nuốt chửng một con mồi cực lớn.

Anh quay trở vào nhà, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể:

“Ba… con trăn ngoài vườn, ba mới cho nó ăn cái gì vậy?”

Ông Minh, người đang ngồi uống trà ở phòng khách, có vẻ hơi giật mình trước câu hỏi của con trai. Ông ta đáp, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có chút gượng gạo:

“À… tao mới cho nó ăn một con dê hôm kia, mua của nhà ông Tư cuối xóm.”

Câu trả lời của ông Minh không những không làm anh yên tâm mà còn khiến cho nỗi sợ hãi trong anh càng lúc càng lớn dần. Cha anh nuôi con trăn này đã lâu và ông có một quy tắc bất di bất dịch: không bao giờ cho nó ăn những con mồi lớn như dê, bê, vì sau khi ăn xong, con trăn sẽ trở nên cực kỳ hung dữ và khó kiểm soát trong nhiều ngày.

Hơn nữa, tại sao ông lại phải cho nó ăn một bữa lớn như vậy, ngay sau khi con dâu vừa “bỏ nhà theo trai”? Lẽ ra ông phải đang cùng con trai lo lắng tìm kiếm, chứ không phải thản nhiên chăm sóc cho con vật cưng của mình.

Một sự liên kết điên rồ — một giả thuyết không tưởng nhưng lại vô cùng logic — bắt đầu hình thành trong tâm trí Trần Quốc Anh: sự biến mất bí ẩn của vợ anh, thái độ lạnh lùng khác thường của cha anh, và phần bụng phình to một cách đáng ngờ của con trăn khổng lồ.

Linh tính của một người chồng, một nỗi sợ hãi đến tận cùng, mách bảo anh rằng câu trả lời cho sự biến mất của vợ mình không nằm ở một gã nhân tình xa lạ nào đó… Nó đang nằm im trong bụng của con mãnh thú kia.

Không còn do dự được nữa, Trần Quốc Anh run rẩy rút điện thoại ra, bấm số đường dây nóng để trình báo sự việc cho Công an tỉnh Vĩnh Long. Nhận được một tin báo có nội dung kỳ lạ và kinh hoàng chưa từng có, lãnh đạo công an tỉnh đã nhận định đây là một vụ việc có tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Một ban chuyên án được thành lập ngay lập tức, do Đại tá Nguyễn Văn Lợi — một điều tra viên dày dạn kinh nghiệm — trực tiếp chỉ huy, khẩn trương lên đường đến hiện trường.

Khi Đại tá Lợi và các đồng đội có mặt, họ ngay lập tức cảm nhận được một bầu không khí cực kỳ căng thẳng và bất thường bao trùm lấy ngôi nhà. Họ tiến hành cách ly và lấy lời khai riêng biệt của hai người đàn ông:

  • Trần Quốc Anh, người chồng trong trạng thái suy sụp và hoảng loạn tột độ.

  • Ông Trần Văn Minh, người cha tỏ ra khó chịu và bất hợp tác.

Anh Quốc Anh kể lại toàn bộ sự việc trong nước mắt, khẳng định tình yêu của mình với vợ và bày tỏ sự nghi ngờ kinh hoàng đối với chính cha ruột cùng con trăn của ông ta. Sự đau khổ và lo lắng của anh là hoàn toàn chân thật.

Ngược lại, ông Minh một mực khẳng định con dâu mình là người đàn bà không chung thủy, đã bỏ đi theo trai. Ông ta cho rằng con trai vì quá yêu vợ nên đã hóa điên, suy nghĩ hoang tưởng. Khi được hỏi về con trăn, ông ta gắt gỏng, lặp lại câu chuyện đã cho nó ăn một con dê, thậm chí còn tỏ ra thách thức:

“Con dâu tôi nó bỏ đi, liên quan gì đến con trăn của tôi mà các ông hỏi? Các ông rảnh quá thì đi tìm nó đi, đừng có làm phiền gia đình tôi!”

Thái độ cộc cằn, lảng tránh và có phần hung hãn của người cha — đối lập hoàn toàn với sự đau khổ chân thành của người con — đã khiến các điều tra viên càng thêm nghi ngờ.

Đại tá Lợi đứng trước một tình thế vô cùng khó xử. Không có bất kỳ bằng chứng vật chất nào cho thấy có án mạng xảy ra, chỉ có lời khai mâu thuẫn của hai cha con và một con trăn với cái bụng phình to đáng ngờ.

Ông đi ra khu vườn, đứng trước chiếc chuồng sắt kiên cố, nhìn con mãnh thú khổng lồ đang nằm im lìm. Ông biết rằng câu trả lời cho sự biến mất của chị Lê Thị Hoa không nằm ở những lời khai mâu thuẫn kia — nó đang nằm im, tiêu hóa chậm rãi trong bụng của con mãnh thú ấy.

Một quyết định táo bạo, chưa từng có tiền lệ trong lịch sử tố tụng, bắt đầu hình thành trong đầu vị chỉ huy dày dạn kinh nghiệm. Đứng trước tình thế hy hữu và phức tạp, Đại tá Nguyễn Văn Lợi hiểu rằng mọi quyết định lúc này đều phải được cân nhắc cẩn trọng, nhưng cũng cần vô cùng quyết đoán.

Ông có một người con trai đang suy sụp, một mực tin rằng vợ mình đã bị sát hại. Ông có một người cha già có biểu hiện tâm lý bất thường, lời khai đầy mâu thuẫn và thái độ chống đối. Và ở giữa họ là một con mãnh thú khổng lồ — một “nhân chứng câm lặng” với phần bụng phình to đầy ám ảnh.

Ông không thể chờ đợi. Quá trình tiêu hóa của một con trăn có thể kéo dài hàng tuần, thậm chí hàng tháng. Nếu trong bụng nó có chứa thi thể của nạn nhân, thì việc chờ đợi đồng nghĩa với việc để mọi bằng chứng quan trọng nhất bị axit dạ dày phá hủy hoàn toàn.

Sau khi hội ý nhanh với các thành viên chủ chốt trong ban chuyên án và tham khảo ý kiến của các chuyên gia, Đại tá Lợi đã đưa ra một quyết định táo bạo và chưa từng có trong lịch sử điều tra hình sự Việt Nam: tiến hành các biện pháp nghiệp vụ để buộc con trăn phải nôn ra con mồi trong bụng.

Đây là một giải pháp cực kỳ rủi ro, không chỉ về mặt kỹ thuật mà còn về mặt pháp lý. Nhưng trong tình thế này, đó là con đường duy nhất để tìm ra sự thật một cách nhanh nhất.

Lệnh được ban ra. Một đội ngũ chuyên gia về động vật hoang dã từ Trung tâm cứu hộ gần đó, cùng với các bác sĩ thú y, được huy động khẩn cấp đến hiện trường. Công tác chuẩn bị cho một “cuộc phẫu thuật đặc biệt” được tiến hành một cách khẩn trương.

Lực lượng cảnh sát tạo thành vòng vây an ninh thứ hai, cách ly hoàn toàn khu vực chuồng trăn, không cho bất kỳ người dân hiếu kỳ nào tiếp cận. Khi thấy các chuyên gia mang theo dụng cụ chuyên dụng như lưới, xào, thòng lọng và cả hộp y tế, ông Trần Văn Minh đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh.

Gã lao ra, cố gắng ngăn cản:

“Các ông định làm gì con trăn của tôi? Nó chỉ là một con vật! Các ông không có quyền làm hại nó! Tôi sẽ kiện các ông!”

Thái độ hung hãn và sự quan tâm quá mức đến con vật cưng, thay vì lo lắng cho sự mất tích của con dâu, càng làm cho nghi ngờ của các điều tra viên tăng lên gấp bội. Hai chiến sĩ cảnh sát hình sự buộc phải khống chế, áp giải ông Minh vào trong nhà và giám sát chặt chẽ.

Từ bên trong, gã vẫn liên tục chửi bới, la hét, nhưng không thể làm gì được nữa. Ở góc sân khác, anh Trần Quốc Anh được một cán bộ công an trấn an, nhưng anh không thể ngồi yên. Anh đứng đó, người run lên bần bật, mắt dán chặt vào khu vực chuồng trăn, lòng đầy mâu thuẫn.

Anh cầu mong linh tính của mình là sai. Cầu mong rằng thứ trong bụng con trăn đúng là một con dê, như lời cha anh nói. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi sợ hãi tột cùng mách bảo anh rằng anh sắp phải đối mặt với một sự thật còn kinh hoàng hơn cả cái chết.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cuộc đối mặt với con mãnh thú bắt đầu. Cửa chuồng sắt được mở ra cẩn trọng. Bốn chuyên gia dày dạn kinh nghiệm, tay cầm xào có thòng lọng, từ từ tiến vào.

Con trăn gấm, dù đang trong trạng thái tiêu hóa, vẫn cảm nhận được sự xâm nhập. Nó ngóc cái đầu to như quả dừa lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào những người đối diện, chiếc lưỡi chẻ đôi liên tục thụt ra thụt vào, phát ra những tiếng phì phì đầy đe dọa.

“Cẩn thận! Mục tiêu là khống chế phần đầu trước!” – người đội trưởng ra lệnh.

Cuộc vật lộn diễn ra vô cùng căng thẳng. Con trăn khổng lồ, dù chậm chạp, nhưng mỗi cú quật mình của nó đều chứa đựng sức mạnh khủng khiếp, có thể dễ dàng làm gãy xương một người trưởng thành. Các chuyên gia phải phối hợp cực kỳ nhịp nhàng, dùng xào để khống chế các phần thân, trong khi một người dũng cảm nhất tìm cách tiếp cận và dùng thòng lọng siết chặt lấy phần đầu ngay sau mang tai của nó.

Sau gần 20 phút căng thẳng đến nghẹt thở, con mãnh thú cuối cùng cũng đã bị khuất phục. Phần đầu của nó bị cố định chặt, trong khi phần thân vẫn đang quằn quại, quật mạnh xuống nền đất.

Ngay lập tức, một bác sĩ thú y tiếp cận, tiêm cho con trăn một liều thuốc an thần nhẹ, đủ để nó không còn quá hung dữ nhưng vẫn giữ được phản xạ tự nhiên. Sau đó, một liều thuốc khác — một chất kích thích đặc biệt — được tiêm vào cơ thể nó.

Cả hiện trường chìm trong im lặng, nín thở chờ đợi. Vài phút trôi qua, con trăn bắt đầu có những biểu hiện đầu tiên. Cơ thể nó co giật mạnh, phần bụng phình to bắt đầu co bóp dữ dội, miệng há rộng, để lộ hai hàm răng sắc nhọn.

Quá trình nôn con mồi — hay còn gọi là regurgitation — đã bắt đầu.

Đó là một cảnh tượng vừa ghê tởm vừa hãi hùng. Con mồi, trong tình trạng đã bị tiêu hóa một phần, bắt đầu trồi ra từ miệng con trăn một cách chậm chạp trong một đống dịch vị dạ dày nhớp nháp.

Và rồi, khoảnh khắc kinh hoàng nhất đã đến. Thứ đầu tiên trồi ra, lơ lửng trong không khí, không phải là lông dê… cũng không phải là móng guốc… mà là một bàn tay người — bàn tay phụ nữ trắng bệch, các ngón tay thon dài, dù đã bị dịch vị ăn mòn một phần nhưng vẫn còn đủ để nhận dạng.

“A… a!!!”

Một tiếng hét thất thanh xé toang không gian vang lên từ phía anh Trần Quốc Anh. Anh ngã quỵ xuống đất, mắt trợn trừng nhìn cảnh tượng không thể tin nổi, rồi ngất lịm đi.

Toàn bộ những người có mặt tại hiện trường — từ các điều tra viên cho đến đội ngũ chuyên gia — đều sững sờ, chết lặng. Dù đã chuẩn bị tâm lý cho khả năng tồi tệ nhất, nhưng việc tận mắt chứng kiến một phần thi thể người được lôi ra từ miệng con trăn vẫn là một cú sốc quá lớn…. xem tiếp..

Xem Tiếp….

⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG

Câu chuyện dưới đây chỉ là truyện trinh thám hư cấu, không phải tin tức hay sự kiện có thật.
Toàn bộ tình tiết và nhân vật được AI sáng tạo ra với mục đích giải trí và nâng cao nhận thức cho người xem.
Hãy đón nhận nội dung với tinh thần giải trí và học hỏi, không suy diễn hay liên hệ đến đời thực!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *