Cưới 2 năm con dâu vẫn chưa có on, mẹ chồng đón luôn bồ đang mang b::ầu 5 tháng của con trai về bắt con dâu chăm sóc

Cưới 2 năm con dâu vẫn chưa có on, mẹ chồng đón luôn bồ đang mang b::ầu 5 tháng của con trai về bắt con dâu chăm sóc

Tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng trong bếp không át được tiếng cười nói rôm rả ngoài phòng khách. Tôi lau vội đôi tay ướt sũng vào tạp dề, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập dồn dập vì tức giận và tủi nhục. Hôm nay, mẹ chồng tôi – bà Hạnh – tuyên bố có “chuyện đại sự” muốn thông báo.

Bước ra phòng khách, đập vào mắt tôi là cảnh tượng gai mắt. Huy – chồng tôi – đang ngồi gọt táo, còn bà Hạnh thì ân cần quạt mát cho một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa. Cô ta trẻ, đẹp, phấn son lòe loẹt và đặc biệt là chiếc bụng đã lùm lùm nhô lên sau lớp váy bó sát. Thấy tôi, nụ cười trên môi bà Hạnh tắt ngấm. Bà hất hàm: “Chi, xong việc chưa? Ra đây mẹ bảo.” Tôi tháo tạp dề, đi tới ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện. Huy không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi gằm mặt xuống đĩa táo.

“Giới thiệu với cô, đây là Ngọc. Ngọc đang mang trong mình ‘đích tôn’ của dòng họ Lê nhà này.” Bà Hạnh vỗ vỗ vào tay cô gái tên Ngọc, giọng đầy tự hào xen lẫn thách thức. Tôi chết lặng. Dù đã lờ mờ đoán ra sự thay đổi của chồng mấy tháng nay, nhưng tôi không ngờ họ lại trơ trẽn đến mức mang cả nhân tình về nhà thế này. “Ý mẹ là sao ạ?” Tôi hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.

“Ý tôi là cô về làm dâu 2 năm rồi mà cái bụng vẫn phẳng lì. Cây độc không trái, gái độc không con. Nhà này cần người nối dõi. Thằng Huy nó trót dại bên ngoài, nhưng may mà cô Ngọc đây lại mắn đẻ. Cái thai đã được 5 tháng, siêu âm là con trai“. Ngọc liếc nhìn tôi, ánh mắt sắc lẹm vẻ đắc thắng, tay vuốt ve bụng bầu: “Chị Chi thông cảm, em với anh Huy là tình yêu đích thực. Đứa bé cần có bố, em cũng không muốn con mình mang tiếng con hoang. Bác gái thương tình nên đón mẹ con em về đây dưỡng thai.”

Bà Hạnh tiếp lời, giọng đanh thép như ra lệnh: “Từ hôm nay Ngọc sẽ ở phòng khách tầng 2. Cô là vợ cả, phải biết bao dung. Hằng ngày cơm nước, tẩm bổ cho Ngọc cẩn thận. Đợi nó sinh xong, nếu cô chấp nhận nuôi con nó thì nhà này vẫn để cô làm vợ. Còn không thì tự biết đường mà xéo“. Huy lúc này mới ngẩng lên, lí nhí: “Em… em chịu khó chút. Mẹ mong cháu quá nên anh…”

Sự ghê tởm dâng lên tận cổ họng. Tôi nhìn ba con người trước mặt. Một người chồng hèn hạ, một bà mẹ chồng cay nghiệt và một ả nhân tình trơ tráo. Họ nghĩ tôi là con bù nhìn rơm sao? Tôi không khóc, cũng không gào thét đánh ghen như họ tưởng. Tôi từ từ đứng dậy, đi về phía chiếc túi xách của mình đặt trên kệ tủ, rút ra một phong bì hồ sơ màu nâu.

“Con định để đến kỷ niệm ngày cưới mới nói, nhưng mẹ đã nôn nóng muốn có cháu thế này thì con đành công bố sớm vậy“. Tôi rút ra một tờ giấy A4, đặt nhẹ nhàng xuống bàn kính. Bà Hạnh nhếch mép: “Giấy gì? Đơn ly hôn à? Cô định dọa ai? Ký thì ký, tôi sợ gì“. “Mẹ cứ đọc kỹ đi đã. Đừng vội.” Tôi mỉm cười – một nụ cười khiến Huy rùng mình.

Bà Hạnh cầm tờ giấy lên. Huy cũng tò mò ghé mắt vào xem. Đó là Phiếu Kết Quả Xét Nghiệm Tinh Dịch Đồ và Xét Nghiệm Nhiễm Sắc Thể của Bệnh viện. Tên bệnh nhân: Lê Văn Huy. Ngày xét nghiệm: 2 năm trước (trước khi cưới 1 tháng). Dòng kết luận được in đậm, đỏ chót: VÔ SINH TUYỆT ĐỐI. Không có tinh trùng trong tinh dịch. Không gian trong phòng khách như bị hút hết không khí. Bà Hạnh trợn trừng mắt, tay run lẩy bẩy làm rơi tờ giấy xuống đất. Huy mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi vã ra như tắm.

“Cái… cái này là sao? Mày… mày bịa đặt!” Bà Hạnh lắp bắp, chỉ tay vào mặt tôi. Tôi khoanh tay, bình thản đáp: “Trước khi cưới, con rủ anh Huy đi khám tiền hôn nhân. Anh ấy ngại không đi lấy kết quả, con là người đi lấy. Bác sĩ nói anh ấy bị bất thường nhiễm sắc thể, cả đời này không thể có con tự nhiên được. Con vì yêu anh ấy, vì muốn giữ sĩ diện cho chồng nên đã giấu kín chuyện này suốt 2 năm qua. Con chấp nhận tiếng oan ‘không biết đẻ’ để chạy chữa thuốc thang cho anh ấy, mong tìm một tia hy vọng thụ tinh nhân tạo.”

Tôi quay sang nhìn ả nhân tình tên Ngọc, lúc này mặt đã tái mét, cắt không còn giọt máu. Ả ta đang run rẩy, tay vô thức rời khỏi bụng bầu. “Vậy mà…” Tôi cười nhạt. “Hôm nay mẹ lại mang về một cô con dâu mắn đẻ, mang thai ‘quý tử’ của chồng con. Con thật sự tò mò, anh Huy vô sinh, thì cái thai trong bụng cô Ngọc đây là… tác phẩm của ai?”

Câu hỏi của tôi như một tiếng sét đánh ngang tai cả ba người. Huy bật dậy, lao vào túm tóc Ngọc, gào lên như một con thú bị thương: “Con khốn! Mày lừa tao! Mày bảo đó là con tao! Tao nuôi mày, cung phụng mày nửa năm nay, mày dám cắm sừng tao à?”. Ngọc khóc lóc van xin, co rúm người lại: “Anh ơi… em… em nhầm… tha cho em…”

Bà Hạnh thì lên cơn tăng xông, ngã vật ra ghế sofa, ú ớ không nói nên lời. Giấc mộng cháu đích tôn tan thành mây khói, thay vào đó là sự nhục nhã ê chề khi rước một đứa chửa hoang về thờ phụng. Nhưng cú sốc chưa dừng lại ở đó. Tôi rút tiếp tờ giấy A4 thứ hai trong phong bì ra. “Còn đây là quà tặng kèm cho mẹ và anh.”

Đó là Quyết định thu hồi nhà và phong tỏa tài sản“Căn nhà này, và cả chiếc xe anh Huy đang đi, thực chất là đứng tên công ty bố mẹ tôi. Hai năm qua, tôi để anh đứng tên giám đốc chi nhánh để lấy oai với thiên hạ. Nhưng trong hợp đồng tôi có cài điều khoản: Nếu anh Huy vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, toàn bộ quyền điều hành và tài sản ủy quyền sẽ bị thu hồi ngay lập tức.”

Tôi nhìn Huy – gã đàn ông giờ đây đang sụp đổ hoàn toàn. “Anh mang tiền công ty đi nuôi bồ, tôi biết hết. Tôi im lặng để chờ xem anh đi xa đến đâu. Và hôm nay, anh đã cho tôi câu trả lời tuyệt vời. Anh chính thức bị sa thải, và gia đình anh có 24 giờ để dọn ra khỏi căn nhà của bố mẹ tôi.” Huy buông tay khỏi tóc Ngọc, quỳ sụp xuống chân tôi: “Chi ơi! Anh sai rồi! Em tha cho anh! Anh bị nó lừa! Vợ ơi…”

Bà Hạnh cũng lồm cồm bò dậy, nước mắt ngắn dài: “Chi ơi mẹ trót dại, con bỏ qua cho mẹ, mẹ đuổi con hồ ly tinh kia đi ngay…”. Tôi gạt tay Huy ra, nhìn họ bằng ánh mắt thương hại. “Muộn rồi. Đơn ly hôn tôi đã ký và gửi ra tòa sáng nay. Chúc gia đình mẹ có cháu… à quên, chúc mẹ và anh sớm tìm được người đổ vỏ vĩ đại khác.”

Tôi xách túi, bước thẳng ra cửa. Phía sau lưng, tiếng chửi bới, đánh đập và tiếng khóc lóc vang lên hỗn loạn trong căn biệt thự sang trọng. Cơn mưa rào ập đến, gột rửa sạch sẽ những uất ức dồn nén suốt hai năm qua. Bầu trời sau mưa, bao giờ cũng sáng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *