Ngày Cuối Cùng Của Bốn Đứa Trẻ
— Câu chuyện khiến cả làng không bao giờ quên —
Chiều hôm ấy, dòng sông Lệ vẫn chảy êm đềm qua làng Thanh Bình, tỉnh Quảng Nam. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt nước, gió từ cánh đồng lúa thổi về mang theo mùi hương hoa nhài quen thuộc. Mọi thứ yên bình đến mức không ai có thể ngờ rằng, chỉ ít giờ sau, nơi đây sẽ trở thành ký ức đau đớn nhất của cả một ngôi làng.
Minh, Long, Duy và Lan – bốn đứa trẻ của làng – đang chạy dọc bờ sông, tiếng cười giòn tan vang lên giữa buổi chiều hè đầu tiên của kỳ nghỉ. Chúng lớn lên cùng nhau, thân thiết như anh em ruột thịt.
Minh 13 tuổi, dáng người gầy, đôi mắt sáng và hiền lành. Em ít nói nhưng sống rất tình cảm, luôn giúp mẹ những việc nhỏ trong nhà.
Long cũng 13 tuổi, nghịch ngợm, hoạt bát, là người mang lại tiếng cười cho cả nhóm.
Duy trầm tính hơn, chín chắn, luôn che chở cho em gái mình là Lan – cô bé 10 tuổi nhỏ nhắn, hay cười và lúc nào cũng ríu rít bên anh trai.
Hôm ấy, không còn tiếng trống trường, không còn bài vở. Chỉ có tự do và sự háo hức của tuổi thơ.
— “Ra sông tắm đi, nước mát lắm!” – Long hào hứng rủ.
— “Đi cho đã, mai mốt học lại tha hồ mà tiếc.” – Minh cười.
Duy cúi xuống hỏi em:
— “Lan đi với anh không?”
Cô bé gật đầu thật mạnh:
— “Đi chứ! Em biết bơi rồi mà!”
Không ai biết, đó là lần cuối cùng bốn đứa trẻ nói chuyện với nhau.
Chúng đạp xe qua con đường đất uốn lượn giữa ruộng lúa, dừng lại ở khúc sông quen thuộc – nơi bao đời nay người làng vẫn tắm giặt, câu cá. Nước trông hiền hòa, bãi bồi phẳng lặng, chẳng có dấu hiệu gì của hiểm nguy.
Minh nhảy xuống trước, vẫy nước tung tóe.
Long bơi ra xa, khoe những sải tay mạnh mẽ.
Duy cẩn thận nắm tay Lan, dìu em xuống nước từng bước.
Nhưng dưới làn nước tưởng chừng yên bình ấy, một xoáy nước ngầm đã hình thành sau những trận mưa lớn trước đó – âm thầm và chết chóc.
— “Anh Duy ơi… em bị trôi!”
Tiếng Lan vang lên hoảng loạn. Duy quay lại thì thấy em gái đang bị dòng nước kéo xa bờ, đôi tay nhỏ bé chới với.
— “Lan! Giữ chặt tay anh!”
Duy lao tới, Minh và Long cũng bơi lại. Nhưng xoáy nước bất ngờ lộ ra – không cuộn sóng dữ dội, chỉ lặng lẽ kéo người xuống đáy sâu lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Duy cố giữ tay em gái, Minh cố kéo Duy, Long cố giữ Minh…
Nhưng sức nước quá mạnh.
Chỉ chưa đầy mười lăm giây, cả bốn đứa trẻ biến mất dưới lòng sông.
Trên mặt nước, chỉ còn lại đôi dép hồng của Lan và sự im lặng rợn người.
Hoàng hôn tắt dần. Tiếng cười của tuổi thơ cũng tắt theo.
Đến tối, khi những căn bếp trong làng đã đỏ lửa, không đứa trẻ nào trở về.
Bà Mai – mẹ của Duy và Lan – bồn chồn ra đầu ngõ ngóng con. Ánh mắt bà chết lặng khi nhìn thấy đôi dép hồng quen thuộc nằm lẻ loi bên bờ sông.
— “Duy ơi… Lan ơi…”
Tiếng gọi xé lòng khiến cả làng thức giấc. Người cầm đèn pin, người chèo ghe, người chạy báo chính quyền. Cả đêm, bờ sông sáng rực, nhưng nước chỉ đen đặc và lạnh lẽo.
Đến rạng sáng, thi thể đầu tiên được tìm thấy – là Lan. Cô bé nằm nghiêng như đang ngủ, khuôn mặt thanh thản đến đau lòng.
Rồi Duy…
Rồi Minh…
Cuối cùng là Long.
Bốn sinh linh nhỏ bé, chỉ mới hôm qua còn cười đùa, giờ nằm bất động trong những chiếc quan tài nhỏ.
Cả làng Thanh Bình chìm trong tang tóc.
Những người mẹ gào khóc đến cạn hơi. Những người cha lặng câm như hóa đá. Bốn bức ảnh thờ đặt cạnh nhau – những gương mặt non nớt chưa kịp lớn.
Ngày đưa tang, trời đổ mưa. Mưa hòa với nước mắt, thấm xuống bốn nấm mộ mới đắp còn đỏ đất.
Từ sau ngày ấy, khúc sông Lệ không còn tiếng trẻ con nô đùa. Người lớn đi ngang qua đều cúi đầu. Một tấm bia nhỏ được dựng lên, khắc dòng chữ:
“Nơi đây, bốn thiên thần nhỏ đã mãi mãi ra đi. Xin đừng quên – nước có thể hiền hòa, nhưng cũng có thể cướp đi tất cả.”
Ở trường học, bốn chiếc ghế vẫn trống.
Trong lòng cha mẹ, bốn đứa trẻ vẫn chưa từng rời xa.
Và ở đâu đó trên cao, người ta tin rằng Minh, Long, Duy và Lan vẫn đang chơi đùa bên nhau – như một buổi chiều hè không còn nước mắt.