Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Năm ấy, mưa trút không dứt suốt nhiều ngày
Năm ấy, mưa trút không dứt suốt nhiều ngày. Lũ từ thượng nguồn đổ về cuồn cuộn, cuốn trôi làng mạc, ruộng đồng. Ở một ngôi làng nhỏ ven sông, ông H – một người đàn ông đã ngoài sáu mươi – mất cùng lúc hai đứa con gái trong trận lũ dữ. Người ta bảo, sét đánh trúng căn nhà gỗ nơi ba cha con trú ngụ, rồi nước ào vào không kịp trở tay.
Mất mát quá lớn khiến ông như già đi chục tuổi chỉ sau một đêm. Hai chiếc quan tài đơn sơ, mộc mạc được đóng vội, đặt tạm trong ngôi đình làng vì căn nhà của ông đã trôi theo dòng nước. Đợi nước rút mấy hôm vẫn chưa được, ông quyết định đưa thi thể hai con qua sông để an táng trên ngọn đồi phía bên kia – nơi mẹ của hai đứa đã yên nghỉ từ mười năm trước.
Buổi sáng hôm ấy, nước vẫn còn dâng cao nhưng đã bớt hung dữ. Ông cùng hai người hàng xóm chèo chiếc thuyền nan, đặt hai quan tài bên trong, phủ vải trắng. Trên mặt sông, sương mù đột nhiên kéo đến, dày đặc như khói, khiến con thuyền chao đảo giữa không gian trắng xóa.
Giữa dòng, bỗng nhiên con thuyền đứng khựng lại dù nước vẫn chảy xiết. Ba người ngơ ngác, tưởng mắc phải đá ngầm, nhưng bên dưới chỉ là dòng nước sâu hoắm. Đột ngột, một luồng gió lạnh quét ngang. Rồi tiếng chuông ngân vang vọng lên – một âm thanh không ai hiểu nổi, không biết phát ra từ đâu.
Ông H rợn người. Tiếng chuông mỗi lúc một gần, một rõ, như vọng lên từ chính lòng sông thăm thẳm. Hai người hàng xóm tái mặt, cố dùng sào đẩy thuyền nhưng nó vẫn bất động, như có một lực vô hình níu giữ. Tiếng chuông giờ đây không còn là những hồi ngân xa xăm, mà trở nên dồn dập, mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh càng thêm nặng nề, u ám.
Sương mù đặc quánh bất chợt tản ra đôi chút, để lộ một bóng hình mờ ảo giữa làn nước bạc. Đó không phải thân cây trôi dạt, cũng không phải tảng đá. Dần dần, hình ảnh hiện rõ hơn: một ngôi đền nhỏ cổ kính, chìm khuất dưới lòng sông, mái ngói rêu phong, những cột gỗ mục nát hiện ra đầy bí ẩn. Tiếng chuông vọng lên từ chính nơi ấy, từ chiếc chuông đồng lớn treo lơ lửng trước cửa đền, vẫn đung đưa một cách kỳ lạ dù không hề có gió.
Một cảm giác vừa sợ hãi vừa thôi thúc dâng lên trong lòng ông H. Ông nhớ lại những lời truyền miệng của người xưa về một ngôi đền thiêng bị nhấn chìm trong trận đại hồng thủy hàng trăm năm trước. Người ta nói, đó là đền thờ Thủy Thần, và chỉ khi có những linh hồn trong sạch đi qua, ngôi đền mới hiện lên để đưa tiễn.
Ông cúi nhìn hai chiếc quan tài, lòng quặn thắt. Phải chăng linh hồn hai đứa con gái bé bỏng của ông đang được Thủy Thần dẫn đường, tiễn về cõi vĩnh hằng?
Tiếng chuông lại ngân lên một hồi dài, âm vang như lời chào, cũng như lời tiễn biệt. Con thuyền từ từ chuyển động trở lại, không phải do sức chèo của ba người, mà như có một dòng chảy vô hình đang âm thầm đẩy đi. Ngôi đền dần chìm khuất vào sương mù và nước lũ, tiếng chuông nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Không gian trở về với sự tĩnh lặng lạnh lẽo của dòng sông mênh mông.