Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Đêm nào cũng vậy, khi thành phố lên đèn, Hạnh mới bắt đầu ngồi vào bàn. Căn phòng nhỏ chật chội, ánh đèn vàng hắt xuống cuốn sổ chi tiêu đã sờn góc. Trên giường phía sau, hai đứa trẻ ngủ vùi, hơi thở đều đều, mệt nhoài sau một ngày dài.
Hạnh đếm tiền rất chậm. Không phải vì sợ nhầm, mà vì mỗi tờ tiền đi qua tay đều mang theo một câu hỏi lặng lẽ: Tháng này còn đủ không?
Cô làm giao ca tối cho một ứng dụng giao hàng. Áo khoác vàng treo trên ghế, mồ hôi còn mằn mặn nơi cổ áo. Ban ngày Hạnh nhận thêm việc gói hàng thuê, tối đến lại chạy cuốc, gom góp từng chút để lo cho hai con. Chồng cô, Tuấn, nói đang “làm ăn lớn”, thường xuyên về trễ, khi thì đi công tác, khi thì nhậu với đối tác.
Hạnh từng tin.
Tin cho đến cái đêm cô vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của chồng sáng lên trên bàn. Một tin nhắn ngắn gọn, nhưng đủ để lòng người lạnh đi:
“Mai anh qua sớm nhé, em nhớ anh.”
Hạnh không cầm máy lên. Cô chỉ đứng nhìn, rồi lặng lẽ quay đi. Tin nhắn ấy không có biểu tượng trái tim, không có lời lẽ mùi mẫn, nhưng chính sự gọn ghẽ đó lại giống như thứ đã lặp lại rất nhiều lần.
Từ hôm ấy, Hạnh bắt đầu để ý. Không tra hỏi, không làm ầm lên. Cô quan sát bằng sự bình tĩnh của một người đàn bà đã quá quen với việc chịu đựng.
Tuấn thay đổi rất rõ. Anh bắt đầu chăm chút ngoại hình, mua nước hoa, đổi điện thoại mới và đặt mật khẩu. Những khoản tiền anh đưa về ngày càng ít, trong khi lời hứa thì ngày càng nhiều.
— Ráng thời gian nữa thôi, xong dự án này anh lo được hết.
Hạnh chỉ gật đầu. Cô không hỏi dự án gì, với ai, ở đâu. Cô bận lắm. Bận đếm tiền. Bận tính từng bữa ăn cho con. Bận làm sao để hai đứa nhỏ có thể ngủ yên mỗi đêm mà không nghe thấy tiếng thở dài của mẹ.
Một tối mưa, Hạnh về sớm hơn thường lệ. Căn nhà im lìm. Tuấn chưa về. Cô dọn cơm, để phần anh như mọi khi, rồi ngồi vào bàn. Mở cuốn sổ, Hạnh chợt nhận ra tháng này thiếu một khoản lớn — tiền học của con.
Cô nhắn cho chồng. Tin nhắn không được trả lời.
Đến gần nửa đêm, Tuấn mới về. Áo sơ mi phẳng phiu, mùi nước hoa lạ thoảng qua. Hạnh không hỏi anh đi đâu. Cô chỉ đẩy cuốn sổ về phía anh:
— Tiền học của con… thiếu.
Tuấn nhíu mày, rồi nói rất nhanh:
— Dạo này anh kẹt. Em xoay trước đi, tháng sau anh bù.
“Xoay” — từ ấy làm Hạnh bật cười. Cười rất khẽ, để không đánh thức con. Cô xoay bằng cách nào? Bán thêm sức, bớt ngủ, hay bớt ăn?
Đêm đó, Hạnh không ngủ. Cô nhìn hai đứa trẻ, lòng bỗng dâng lên một sự bình thản kỳ lạ. Không đau đớn, không oán trách. Chỉ là đã đến lúc phải biết mình đang đứng ở đâu.
Vài ngày sau, Hạnh vô tình gặp Lan — người phụ nữ thường xuyên tương tác với Tuấn trên mạng xã hội. Lan trẻ, ăn mặc đẹp, làm văn phòng. Cô ta nhìn Hạnh từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
— Chị là… vợ anh Tuấn à?
Hạnh gật đầu.
Lan im lặng vài giây rồi nói nhỏ:
— Em xin lỗi. Em không biết anh ấy đã có gia đình.
Hạnh mỉm cười. Không phải nụ cười của người thắng cuộc, cũng chẳng phải kẻ thua. Chỉ là nụ cười của người đã đoán ra kết cục từ lâu.
— Không sao. Giờ thì em biết rồi.
Hạnh không trách Lan. Cô hiểu, người phản bội không phải là người đến sau, mà là người đã hứa ở lại.
Tối hôm đó, Hạnh không chờ chồng. Cô gom hết giấy tờ, sổ sách, tiền bạc, đặt gọn gàng trên bàn. Khi Tuấn về, Hạnh nói rất chậm:
— Em biết hết rồi. Không cần giải thích. Em chỉ hỏi một câu: anh còn muốn làm chồng, làm cha nữa không?
Tuấn im lặng rất lâu. Sự im lặng đó là câu trả lời rõ ràng nhất.
Hạnh gật đầu.
— Vậy từ nay, mỗi người tự lo phần của mình. Con ở với em. Anh có trách nhiệm thì đến, không thì thôi.
Không nước mắt. Không cãi vã. Chỉ có tiếng quạt quay đều và hơi thở của hai đứa trẻ trong phòng bên.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Hạnh vẫn vất vả, nhưng nhẹ hơn. Cô không còn phải chờ một người về trễ, không còn phải đoán lý do cho những tin nhắn không dành cho mình.
Đêm đêm, Hạnh vẫn đếm tiền. Nhưng mỗi tờ tiền giờ đây không còn mang theo câu hỏi. Nó là câu trả lời.
Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng. Người ta vẫn vội vã yêu, phản bội, rồi lại hứa hẹn. Còn trong căn phòng nhỏ, một người mẹ học cách đứng thẳng lưng giữa đời — không phải vì cô mạnh mẽ hơn ai, mà vì không còn ai để dựa ngoài chính mình.
Hai đứa trẻ ngủ yên.
Hạnh khép sổ.
Đêm trôi qua rất khẽ.