ĐÚNG 5 PHÚT TRƯỚC KHI NHÀ TRAI TỚI… TÔI NGHE THẤY MỘT CÂU KHIẾN CHÂN TAY RỤNG RỜI

ĐÚNG 5 PHÚT TRƯỚC KHI NHÀ TRAI TỚI… TÔI NGHE THẤY MỘT CÂU KHIẾN CHÂN TAY RỤNG RỜI

Sáng hôm đó, tôi make-up xong, khoác chiếc áo dài đỏ mẹ đặt may riêng. Cả nhà đang tất bật chuẩn bị rước dâu. Chỉ riêng tôi… tim đập không yên.

Đêm qua, tôi vô tình nghe mẹ chồng tương lai nói với chị họ bên nhà trai:

“Để lát tao vô xem con bé có hợp không. Được thì rước. Không được thì khỏi.”

Câu nói cứa thẳng vào lòng.
Lấy chồng mà như… đi phỏng vấn tuyển dụng.

Ngay lúc có người gọi vào: “Nhà trai 5 phút nữa đến!”, tôi trốn vào nhà tắm để bình tĩnh lại đôi chút.

Và đúng lúc đó…


Một chiếc điện thoại bật sáng. Không khóa. Bật loa ngoài.

Giọng đàn ông ồm ồm vang lên:

“Năm phút nữa hành động. Lễ cưới phải thành lễ… chia ly. Làm đúng lời tôi dặn.”

Tôi lạnh toát người. Không phải giọng ai trong nhà tôi.

Điện thoại đó… là của mẹ chồng tương lai.

Tôi đứng chết lặng.
Từng mạch máu nóng lạnh tràn lên óc.

  • Ai “hành động”?

  • Tại sao lễ cưới lại “thành lễ chia ly”?

  • Và tại sao điện thoại lại nằm ở đây?

Bên ngoài, tôi nghe tiếng mẹ chồng tương lai thúc giục:

“Đến chưa? Mau lên. Tao còn vào xem mặt con dâu.”

Cổ họng tôi nghẹn lại.
Tôi định mở cửa chạy ra, nhưng chân như bị đóng đinh xuống nền gạch.


Đúng lúc đó—cánh cửa bật mở

anh trai tôi, mặt căng như dây đàn:

“Hạnh! Ra đây ngay! Công an muốn gặp em.”

Tôi suýt quỵ.
Cưới chưa diễn ra… công an đã đến?

Bước ra sân, tôi thấy:

  • Ba mẹ tôi mặt trắng bệt

  • Chú rể bối rối

  • Nhà trai đứng lố nhố

  • Công an giữ trong tay… điện thoại của mẹ chồng tương lai

Một chú công an hỏi tôi:

— “Cô là Hạnh, cô dâu đúng không?”

Tôi gật, run rẩy.

— “Chúng tôi vừa tạm giữ một người đàn ông. Hắn khai được thuê đến gây rối lễ cưới. Người trả tiền… dùng số điện thoại này.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào mẹ chồng tương lai.

Bà tái mét, nói không ra hơi:

— “Không phải tôi! Có ai đó gài tôi! Tôi chỉ… tôi chỉ bảo người đó đến dọa con bé thôi! Tôi… tôi muốn thử xem nó có xứng không…”

Cả họ nhà trai lặng như đá.
Chú rể đứng chết trân.

Tôi tưởng mọi chuyện dừng ở đó.

Nhưng twist thật sự… nằm ở cuộc kiểm tra lịch sử cuộc gọi.


Kẻ đứng sau không phải mẹ chồng tương lai. Mà là… DÌ RUỘT TÔI.

Cảnh sát đối chiếu sim rác – cuộc gọi – số thuê bao thực hiện.
Họ tìm ra người đang giữ chiếc điện thoại dùng sim đó.

Dì ruột tôi.

Người đã chăm tôi mấy năm đại học.
Người luôn nói tôi “không xứng” với chú rể.
Người vẫn ép tôi quen con trai bạn dì của bà.

Dì đã:

  • Lén lấy điện thoại mẹ chồng tương lai hôm qua

  • Ghi âm giọng bà để giả giọng

  • Dùng sim rác gọi cho gã gây rối

  • Tạo hiện trường giả khiến hai họ nghi ngờ nhau

  • Mục đích duy nhất: phá hủy đám cưới

Tôi đứng chết lặng.

Hóa ra, người tôi tin… lại chính là người muốn dập nát hạnh phúc của tôi.

Tôi quay sang nhà trai, nói một câu mà tôi chưa từng chuẩn bị trước:

“Hôm nay… con xin phép hoãn cưới.
Không phải con sợ.
Mà vì con cần biết ai thật lòng thương con… ai muốn điều khiển cuộc đời con.”

Nhà trai chấp nhận.
Chú rể siết tay tôi, nghẹn ngào:

— “Anh đợi em. Bao lâu cũng được.”

Dì tôi bị mời về phường làm việc.

Còn mẹ chồng tương lai – người từng khiến tôi run sợ – lặng lẽ nhìn tôi, rồi nói:

“Con không phải đi thi. Mẹ xin lỗi… vì đã để con nghĩ vậy.”

Tôi đứng giữa sân.
Áo dài vẫn còn mới, son môi chưa phai…
Nhưng trái tim tôi vừa trải qua cú sốc lớn hơn bất kỳ đám cưới nào chuẩn bị trước đó.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *