TÔI GIÀ RỒI, CHỈ MUỐN CÓ VAI CON TỰA. AI NGỜ…

TÔI GIÀ RỒI, CHỈ MUỐN CÓ VAI CON TỰA. AI NGỜ…

1. Tuổi già – những điều không ai nói ra

Tôi tên là Lý, 69 tuổi. Căn nhà hai tầng nằm ở xóm ngoại ô Huế, nhưng tôi chỉ dùng tầng dưới.
Tầng trên giờ là kỷ niệm cũ của hai thằng con trai – thằng Cả và thằng Út – giờ đều có gia đình riêng, bận rộn cuộc sống riêng.

Tôi sống cùng con gái út – bé Hảo, 32 tuổi. Nó hiền lành, ngoan, làm bánh online kiếm thêm chút thu nhập. Cuộc sống nhà tôi không khá giả, nhưng ấm.

Thằng lớn – Hưng – sống ở Sài Gòn, thương tôi lắm.
Tháng nào nó cũng gửi 5 triệu, dặn đi dặn lại:

— “Ba nhớ để dành thuốc men. Con gửi đều, ba cứ xài.”

Nhưng đã sáu tháng, tôi không nhận được đồng nào.

Tôi không muốn nghi ngờ con mình. Nhưng già rồi, mỗi đồng thuốc men là cần. Tôi hỏi Hảo:

— “Răng dạo ni thằng Hưng không gửi tiền nữa con?”

Hảo đáp gọn:

— “Ảnh bận, chắc quên.”

Tôi tin.
Rồi tháng sau… tháng sau nữa… vẫn không có.

Lòng tôi bắt đầu bất an.


2. Bắt đầu nghi ngờ – và một cú sốc đầu tiên

Một hôm, tôi mượn điện thoại Hảo để gọi “bà Bảy đầu xóm”, nhưng thực ra tôi gọi thằng Hưng.

Nó bắt máy:

— “Ba hả? Ba khỏe không?”

Tôi hỏi nhẹ:

— “Dạo ni con không gửi tiền cho ba nữa hở?”

Nó ngạc nhiên:

— “Ủa? Con vẫn gửi đều mà ba? Chuyển vô tài khoản của bé Hảo như mỗi lần, ba chưa nhận được hả?”

Tôi chết lặng.

“Tiền gửi vào tài khoản Hảo?!”

Tôi về nhà mà chân tay bủn rủn.
Nhà chỉ có hai người: tôi và Hảo. Nếu không phải tôi… thì chỉ còn nó.

Nhưng Hảo là đứa thương tôi nhất…

Tối đó tôi đứng ngoài cửa sổ phòng nó và nghe:

— “Chị ơi… tháng này trả nợ giùm em. Em kẹt quá… cha em mà biết chắc ổng buồn chết…”

Tim tôi tê buốt.


3. Tôi đi tìm sự thật – và càng lúc càng đau

Tôi theo dõi Hảo một tuần.

Thấy nó lén ra tiệm cầm đồ.
Thấy nó cầm cả dụng cụ làm bánh, rồi chuộc lại.
Điện thoại của tôi nó cầm đi sửa… nhưng không đưa tôi dùng.

Tôi đến ngân hàng, hỏi cô giao dịch có khoản nào gửi về không.

Cô ấy chỉ dám nói nhỏ:

— “Dạ… tháng nào cũng có 5 triệu gửi về tài khoản cô Hảo.”

Tôi lặng người.

Không phải thằng Hưng cắt viện trợ.
Mà là… có người giữ lại.


4. Sự thật thứ hai – đau gấp đôi

Tôi đến tiệm cầm đồ hỏi thẳng.

Ông chủ thở dài:

— “Con bé ngoan lắm… Nó vay để trả nợ cho một người đàn ông.”

Tôi sững người:

— “Đàn ông nào? Nó chưa có chồng mà…”

Ông chủ lắc đầu:

— “Con bé nói từng có chồng… nhưng bị bỏ rồi.”

Tôi choáng váng.

Hóa ra Hảo từng có chồng, từng vướng nợ thay người khác… nhưng chưa bao giờ nói với tôi.


5. Bí mật cuối cùng – thứ khiến tim tôi rơi xuống vực

Tối đó, tôi mở hộp gỗ của nó.
Bên trong là:

  • Đơn ly hôn cũ

  • Tấm hình cưới

  • Sổ ghi nợ chi chít

  • Giấy viện phí

  • Và… giấy siêu âm thai 7 tuần – lưu

Tôi ngồi sụp xuống.

Hảo… từng có con.
Từng mất con.
Từng đau đến mức phải nuốt hết vào lòng.
Và từng tự gánh nợ cho một kẻ tệ bạc, sợ giang hồ tìm tới nhà làm phiền tôi.

Vậy mà mỗi ngày nó vẫn cười:

— “Ba ăn cơm chưa để con nấu?”


6. Cuộc đối thoại khiến tôi khóc nấc

Tối đó, tôi gọi nó lại:

— “Sao con không nói với ba?”

Nó bật khóc:

— “Ba đừng giận con… Con sợ ba lo… con sợ ba thất vọng…”

Tôi ôm lấy nó:

— “Con dại thì ba thương. Con khổ… ba càng thương hơn.”

Hai cha con ôm nhau, nước mắt rơi xuống nền nhà lạnh.

Tôi nói:

— “Từ giờ tiền Hưng gửi… ba để lại cho con. Con dùng mà trả nợ, sống lại.”

Hảo hoảng hốt:

— “Không! Tiền đó là của ba!”

Tôi xoa đầu nó:

— “Ba già rồi, cần chi nhiều. Con mới là người cần cứu.”


7. Và cái kết – không kịch tính, chỉ đậm tình

Một tháng sau, tôi bán mảnh đất định để cho con trai lớn.
Tôi chia làm hai phần:

  • Một phần giữ cho tuổi già

  • Một phần đưa cho Hảo trả nợ

Ngày nộp đơn ly hôn, tôi nói:

— “Không phải con thất bại khi rời người đàn ông tệ bạc.
Là hắn thất bại vì làm mất một người thương hắn thật lòng.”

Nó cười trong nước mắt.

Từ ngày đó, nó học làm bánh kem, mở lại tiệm, nụ cười sáng trở lại.

Tôi gọi cho thằng Hưng:

— “Con đừng gửi tiền nữa. Ba khỏe. Ba có con gái thương ba rồi.”


8. Twist cuối cùng – nhỏ thôi, nhưng ấm như nắng

Một tối, Hảo đưa tôi phong bì:

— “Ba… con gửi ba 2 triệu mỗi tháng. Không phải tiền anh Hai. Là tiền con làm.”

Tôi run run hỏi:

— “Sao lại gửi ba?”

Nó cười:

— “Để ba vui. Ba già rồi, có đồng ra đồng vô cho đỡ buồn.”

Tôi ôm nó.

Ai cũng nghĩ đứa con lấy tiền của tôi là đứa xấu.
Nhưng sự thật…

Nó lấy – để gánh nợ cho người khác.
Nó im lặng – để tôi không buồn.
Nó chịu khổ – để tôi được bình yên.

Tôi hiểu:

Tuổi già đáng sợ nhất không phải thiếu tiền,
mà là không còn ai thương mình.

Nhưng tôi…
Tôi có con gái.

Và vậy là đủ giàu rồi.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *