Con bé Na tỉnh dậy, hỏi: “Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con?”
1. Tái hôn ở tuổi xế chiều
Tôi tên Lựu, 60 tuổi, góa chồng từ năm 48. Hai đứa con đi làm xa, mỗi năm gửi về chút ít, dặn rằng:
— Má ráng sống khoẻ, tụi con lo cho.
Tôi biết tụi nó còn bao nỗi lo cơm áo, nên chẳng dám đòi hỏi gì. Mỗi ngày tôi bán tạp hóa trước hiên nhà, sống qua ngày bằng đôi chân đã bắt đầu run nhẹ vì tuổi tác.
Năm 58 tuổi, tôi gặp ông Bảy. Hơn tôi 5 tuổi, góa vợ lâu năm. Ông hay ghé mua chai nước suối, gói bánh trẻ con. Mỗi lần đều cười hiền:
— Bà Lựu bán rẻ vậy, lời được bao nhiêu đâu?
Cứ vậy, ông thành khách quen, rồi thành người để tôi trò chuyện mỗi chiều.
Một lần tôi bệnh phải vào viện, ông đưa đi, ngồi chờ suốt mấy tiếng ngoài phòng siêu âm. Khi tôi tỉnh lại, ông gãi đầu, ngại ngùng:
— Bà chịu lấy tôi không? Tôi lo cho bà phần đời còn lại.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng ở tuổi 60, nhưng lúc ấy… tôi thấy lòng mình ấm như được ai xoa nhẹ.
Đám cưới chỉ hai mâm cơm, nhưng ông nắm tay tôi giữa bữa tiệc mà nói:
— Từ giờ, bà không phải lo gì nữa.
Tôi cứ nghĩ ông nói cho vui.
Ai ngờ…
2. Tấm thẻ lương kỳ lạ
Ngày hôm sau, ông đưa tôi tấm thẻ ATM còn nguyên phong bì:
— Đây là thẻ lương hưu của tôi. Bà cất giữ, tiêu gì thì tiêu.
Tôi hoảng:
— Ông đưa hết vậy, lỡ tôi làm mất thì sao?
— Mất thì làm lại. Tôi tin bà.
Ông nói nhẹ như không. Vậy là tôi giữ.
Đến khi thử rút 500 ngàn đi chợ, máy báo số dư hơn 420 triệu.
Tôi chết đứng.
Tối đó tôi hỏi. Ông chỉ cười trừ:
— Tôi để dành lâu rồi.
Câu trả lời bấp bênh như ai đó chỉ nói để tránh né.
Tôi không hỏi nữa, nhưng nghi ngờ bắt đầu gợn trong tim.
3. Lần đi chợ định mệnh
Hôm đó, bà thu ngân nhìn tấm thẻ và hỏi:
— Bà ơi, ai chuyển vô 10 triệu đều đều mỗi tháng vậy?
Tôi sững người.
Vừa về nhà, tôi nhận tin nhắn biến động số dư:
+10,000,000đ – nội dung: “Gửi ba – con Nhàn.”
“Con… Nhàn?”
Tôi chưa từng nghe ông nói có con gái.
Một điều gì đó lớn hơn đang giấu sau lưng tôi.
4. Sự thật đầu tiên
Khi tôi hỏi, ông Bảy đặt dao xuống, mắt đỏ hoe như người bị bóp nghẹt tim:
— Nhàn… là con gái ruột tôi. Nhưng nó không nhìn tôi là cha nữa.
Tôi nghẹn:
— Vì sao?
Ông thở dài như trút cả nửa đời trong một hơi:
— Vợ tôi mất sớm. Tôi làm hồ, rượu chè, nóng nảy… Một lần say, tôi tát con bé. Nó 18 tuổi, bỏ đi. Mười năm sau nó về, gửi lại con bé con rồi đi biệt. Mỗi tháng chỉ gửi tiền.
Ông đưa tay che mặt:
— Con bé đó… là cháu ngoại tôi. Tên Na. Tôi nuôi nó từ nhỏ.
Tôi nghẹn đến không nói được.
Một ông già hơn sáu mươi… nuôi một đứa nhỏ với đôi tay chai sần.
Và giấu tôi vì sợ tôi nghĩ ông… là gánh nặng.
5. Bí mật thứ hai — bệnh của Na
Đêm đó, ông nhận cuộc gọi.
— Dạ… mai tôi đưa con bé lên.
— Bác sĩ cố giúp giùm…
— Tôi gom thêm được bao nhiêu tôi gửi bấy nhiêu…
Tôi hỏi. Ông nói trong run rẩy:
— Na bị tim bẩm sinh. Bác sĩ bảo phải mổ sớm… Tôi sợ không đủ tiền.
Lúc ấy tôi mới hiểu:
Số tiền trong thẻ không phải để tôi tiêu,
mà là tiền ông dành dụm suốt nhiều năm cứu đứa cháu ngoại.
Tôi nắm tay ông:
— Mình lo được mà.
Dù tôi cũng không biết lấy đâu ra tiền.
Nhưng tôi biết: không thể để một đứa nhỏ chịu đau.
6. Tôi gặp Na
Bệnh viện tỉnh sáng nắng nhẹ. Con bé Na nhỏ xíu, trắng bệch, mắt to lạ thường.
— Ông ngoại ơi… bà này là ai?
Ông Bảy nhìn tôi:
— Đây là bà Lựu… ngoại mới của con.
Con bé cười — một nụ cười yếu ớt nhưng đẹp như nắng đầu ngày.
— Con có hai bà ngoại luôn hả?
Tôi ôm nó. Tim mình như ai bóp lại.
Chi phí phẫu thuật: 180 triệu.
Số tiền gom lại… không tới một nửa.
Ông Bảy ngồi xuống ghế đá, mặt trắng bệch:
— Bà Lựu… tôi giấu bà chuyện lớn quá…
— Không sao. Giờ lo cho con bé trước.
Tôi đặt tay lên vai ông, như đặt tay lên một cuộc đời đầy nỗi dằn vặt.
7. Twist cuối — người gõ cửa buổi tối
Tối đó, có người phụ nữ đứng ngoài cửa, tóc buộc vội, mắt đỏ:
— Dạ… đây có phải nhà ba Bảy?
Ông Bảy đứng bật dậy:
— Nhàn… con về rồi hả?
Tôi nhìn. Đúng là người chuyển tiền.
Nhàn ôm cha, khóc nghẹn:
— Con sợ gặp ba… vì còn giận chuyện xưa… nhưng bác sĩ nói con bé phải mổ… con không thể trốn nữa…
Rồi cô nhìn tôi:
— Con xin lỗi cô. Con sợ cô nghĩ ba con là gánh nặng nên con trốn.
Tôi nắm tay cô:
— Cô chỉ trách sao con chịu đựng một mình quá lâu.
Nhàn bật khóc. Rồi cô đặt lên bàn một túi nylon:
— Con để dành được 90 triệu. Mai nộp cho bệnh viện.
Tôi nghẹn đến tê người.
— Gộp lại là đủ rồi. Mai con bé được mổ.
Cả nhà khóc. Nhưng là những giọt nước mắt của hy vọng.
8. Một mái nhà đầy người thương
Ca mổ thành công.
Bác sĩ báo tin, ông Bảy ôm lấy vai tôi, run:
— Bà… không có bà, tôi không biết phải làm sao…
Tôi cười:
— Mình lấy nhau rồi, đâu phải chỉ để sống vui. Là để dìu nhau qua hoạn nạn nữa.
Nhàn đứng bên cạnh, khẽ nói:
— Con muốn dọn về ở chung để chăm ba và con bé.
Tôi nắm tay hai cha con:
— Nhà này đông người thì càng ấm.
Khi Na tỉnh dậy, nó hỏi nhỏ:
— Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con?
Tôi vuốt tóc nó:
— Nhiều đến mức… con đếm không bao giờ hết.
9. Lời kết
Tôi tưởng tuổi 60 chỉ còn buổi chiều mệt mỏi, những cơn đau lưng và tiếng thở dài.
Nhưng hóa ra…
đó chỉ là lúc cuộc đời mở sang một trang mới.
Tôi tái hôn và được trao tấm thẻ lương.
Không phải để tiêu xài — mà để hiểu lòng tin của một người.
Tôi dùng số tiền đó cứu lấy một sinh mệnh nhỏ bé.
Không phải vì bổn phận — mà vì tôi đã tìm thấy gia đình thật sự.
Có những đứa trẻ không chỉ cần bác sĩ.
Chúng cần một mái nhà.
Và cần được yêu thương bằng trọn trái tim của cả một gia đình.