Bàn Học Vẫn Ở Đó, Nhưng Không Còn Em – Cả Lớp Khóc Nấc Trong Ngày Thiếu Vắng Một Thiên Thần Nhỏ
Nỗi đau mất đi một đứa trẻ chưa bao giờ là nỗi đau bình thường. Đó là cú đánh mạnh vào trái tim người ở lại – nhất là cha mẹ, thầy cô và những đứa bạn cùng trang lứa.
Cô bé ấy chỉ mới 12 tuổi.
Một tuổi đời đang háo hức với những con số, con chữ, và giấc mơ nhỏ xíu về tương lai.
Vậy mà em rời xa thế giới này quá sớm, để lại một khoảng trống không bao giờ lấp đầy được.
Một cô bé ngoan – một thiên thần nhỏ trong mắt mọi người
Lan Anh (tên đã thay đổi), học lớp 6 tại một trường tiểu học – trung học cơ sở vùng ngoại ô.
Ai cũng biết em: hiền lành, ngoan ngoãn, ham học, luôn nở nụ cười khi được thầy cô hỏi bài.
Trong lớp, bàn của em lúc nào cũng gọn gàng.
Bạn bè thường đùa:
– “Bàn Lan Anh sạch nhất lớp!”
Em chỉ cười, đôi mắt trong veo như hai giọt sương.
Ở nhà, em là niềm tự hào của cha mẹ. Con bé nhỏ nhưng biết phụ giúp, biết lo cho em út, biết tự giác học hành mà không cần ai nhắc.
Một cô bé 12 tuổi – vậy mà đầy yêu thương, đầy trách nhiệm.
Căn bệnh đến bất ngờ – như cơn gió lạnh cuốn đi nụ cười
Cuộc sống của em vẫn êm đềm như thế cho đến khi cơn bệnh ập xuống.
Chỉ trong vài tuần, cô bé gầy gò hẳn đi, những bước chân chạy nhảy ngày nào giờ thành bước đi mệt mỏi.
Gia đình đưa em vào bệnh viện, rồi lại chuyển tuyến, tìm mọi hy vọng nhỏ nhoi nhất.
Nhưng bệnh quá nặng.
Dù bác sĩ hết lòng cứu chữa, em vẫn không qua khỏi.
Em ra đi vào một buổi chiều tháng năm – lặng lẽ như chính cách em sống.
Không kịp nói lời từ biệt thầy cô.
Không kịp nói lời yêu thương với cha mẹ.
Một cuộc đời nhỏ bé khép lại khi còn dang dở.
Ngày trở lại lớp học – nhưng chỉ còn chiếc bàn trống
Hôm sau, lớp học im lặng khác thường.
Chiếc bàn của Lan Anh vẫn ở đó.
Quyển vở còn dang dở bài tập.
Chiếc bút chì em hay gọt quá tay vẫn nằm im trên ô kẻ.
Thầy chủ nhiệm đứng trước lớp, mắt đỏ hoe:
– “Hôm nay, lớp mình thiếu một người… và có lẽ sẽ thiếu mãi mãi.”
Bạn bè òa khóc.
Có em úp mặt xuống bàn.
Có em níu áo thầy, nức nở:
– “Thầy ơi, bạn còn chưa làm xong bài văn hôm trước mà…”
Không khí tang thương phủ lên căn phòng vốn đầy tiếng cười.
Trong ngày tiễn biệt – ai cũng xem em như đứa con của mình
Thầy cô, bạn bè, hàng xóm… ai cũng đến.
Không ai muốn tin một cô bé ngoan như vậy lại rời đi quá sớm.
Cha mẹ em ngồi lặng bên di ảnh con.
Gương mặt họ hằn lên nỗi đau không thể gọi tên.
Những lời cầu nguyện được đọc lên:
Mong cho em được an nghỉ, mong cho gia đình đủ mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này.
Một cô bé nhỏ bé vậy mà khiến cả cộng đồng rơi nước mắt.
Sự ra đi của em – lời nhắc về sự mong manh của cuộc sống
Lan Anh không còn nữa.
Nhưng hình ảnh về em – ánh mắt trong trẻo, nụ cười hiền, dáng ngồi chăm chú học bài – sẽ còn mãi.
Ở nơi xa, mong rằng em được bình yên.
Còn những người ở lại… rồi sẽ học cách bước tiếp, dù nỗi nhớ em vẫn luôn hiện hữu.
Vì có những thiên thần, đến với thế giới này thật nhẹ nhàng – và rời đi cũng nhẹ nhàng như thế.