Ly hôn, chồng ném cho tôi chiếc gối cũ như ném thứ rác rưởi. Anh ta mỉa mai bảo: “Mang mà giặt, chắc sắp mục rồi.”
Nhưng khi tôi lột vỏ gối ra… thứ bên trong khiến tôi chết lặng.
Tôi và Hưng kết hôn 5 năm, nhưng nếu ai hỏi tôi từng hạnh phúc chưa… chắc tôi không trả lời được.
Hưng không đánh đập, không chửi bới, nhưng sự lạnh lùng của anh là thứ giết chết trái tim tôi từng chút một.
Tôi sống cùng gia đình chồng, mỗi ngày đều xoay vòng trong những công việc không tên.
Sáng dậy nấu ăn, chiều dọn dẹp, tối ngồi ôm điện thoại chờ anh về chỉ để nghe:
– “Ừ, anh ăn rồi.”
Hôn nhân của tôi giống như khách trọ.
Tôi cố vun vén, cố yêu, cố chịu đựng…
Nhưng tôi không chạm vào nổi trái tim anh.
Ngày ly hôn – câu nói như dao cứa
Hôm đó, Hưng về với gương mặt vô cảm như thường lệ. Anh đặt trước mặt tôi tờ giấy và nói:
– “Ký đi. Anh không muốn phí thời gian nữa.”
Tôi nhìn tờ giấy, ngực nghẹn lại.
Tôi biết cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng tới ngày tan, nhưng khi đối diện, tôi vẫn đau đến nghẹt thở.
Tôi ký.
Không níu kéo.
Thu dọn đồ, tôi nhận ra nhà này chẳng có gì thuộc về tôi ngoài vài bộ quần áo và một chiếc gối cũ – cái gối tôi mang từ nhà mẹ lên thành phố năm 18 tuổi.
Tôi từng cố giữ nó dù anh nhiều lần càu nhàu rằng nhìn “chướng mắt”.
Khi tôi kéo vali đến cửa, Hưng ném chiếc gối về phía tôi:
– “Lấy mà giặt. Chắc mục rồi.”
Giọng anh chua chát, lạnh như nước đá.
Tôi cúi xuống nhặt, ngực nhói lên một cảm giác vừa tủi hờn vừa trống rỗng.
Trở về phòng trọ – nơi không còn nước mắt cho người cũ
Tôi ngồi trong căn phòng trọ vỏn vẹn 15m², nhìn chiếc gối cũ trên tay.
Có lẽ vì lời mỉa mai của anh, có lẽ vì muốn xóa mùi đau khổ, tôi quyết định tháo vỏ gối ra giặt.
Nhưng vừa kéo khóa, tôi bỗng dừng lại.
Bên trong lớp bông mềm có một vật gì đó cộm lên.
Tò mò, tôi xé đường chỉ đã sờn, luồn tay vào.
Tôi chạm phải một túi nylon được bọc kín.
Tôi run run lấy nó ra.
Bên trong là một xấp tiền dày tờ 500 nghìn…
Và một mảnh giấy cũ đã vàng.
Tay tôi run đến mức muốn đánh rơi.
Tôi mở mảnh giấy.
Nét chữ run rẩy của mẹ tôi hiện ra:
“Con gái của mẹ, đây là số tiền mẹ để dành cho con phòng khi khốn khó.
Mẹ giấu vào gối vì sợ con ngại không dám nhận.
Là con gái, nếu khổ… đừng chịu đựng.
Mẹ thương con nhiều lắm.”
Tôi òa khóc.
Tiếng khóc bật ra như đứa trẻ bị bỏ rơi lâu ngày tìm lại được vòng tay mẹ.
Tôi nhớ ngày cưới, mẹ đưa cho tôi chiếc gối này.
Mẹ bảo:
– “Mang theo mà nằm, để mẹ yên tâm.”
Hôm đó, tôi còn cười:
– “Con lấy chồng rồi mẹ lo gì nữa?”
Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt xa xăm mà tôi không hiểu cho đến bây giờ.
Chiếc gối cũ – hóa ra là tình thương mẹ giấu cả đời
Tôi ôm chiếc gối vào lòng.
Cảm giác như mẹ đang ngồi cạnh, vỗ nhẹ lên lưng tôi, nói:
“Con không mất gì cả. Con chỉ vừa thoát khỏi một nơi không dành cho con.”
Tối hôm đó, tôi ngủ một giấc sâu hiếm hoi.
Không mơ thấy ánh mắt lạnh của Hưng.
Không mơ thấy cảnh mình ngồi chờ anh bên mâm cơm nguội lạnh.
Tôi ngủ, ôm chiếc gối.
Ôm niềm thương của mẹ.
Sáng hôm sau – tôi mở một chương đời mới
Tôi gấp gối lại, đặt vào vali như nâng một báu vật.
Tôi tự nhủ:
– Tôi sẽ thuê phòng gần chỗ làm hơn.
– Tôi sẽ sống vì bản thân nhiều hơn.
– Tôi sẽ gửi tiền về cho mẹ nhiều hơn nữa.
– Tôi sẽ không khóc vì người không xứng đáng nữa.
Tôi nhìn vào gương.
Đôi mắt sưng húp ấy…
Lại ánh lên một chút tự tin, một chút hy vọng.
Cuộc hôn nhân kết thúc.
Nhưng cuộc đời tôi thì vừa mới bắt đầu.