Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

“Mỗi ngày tôi chỉ được 70 nghìn đi chợ.”
Tôi nghĩ thầm, bàn tay run run khi xếp từng tờ tiền lẻ vào cái ví nhỏ. Cảm giác tủi thân, nhục nhã dâng lên nghẹn cả cổ. Tôi đã quen với việc phải tự an ủi chính mình: “Chắc vậy là đủ cho gia đình ăn no, đừng tham làm gì cho tốn kém.” Nhưng trong lòng, mỗi lần nhìn chồng và mẹ chồng ăn uống, nước mắt lại trực rơi vì tủi.
Hôm đó, mẹ chồng tôi từ quê lên thăm. Tôi vui lắm, nghĩ bụng: “Chắc hôm nay ông ấy sẽ nới tay hơn một chút để mình chuẩn bị bữa cơm cho đàng hoàng.”
Quả nhiên, khi tôi cầm ví chuẩn bị đi chợ, chồng tôi đưa thêm 50 nghìn:
– “Hôm nay mẹ lên, làm bữa cơm tươm tất tí.”
Lời nói ấy khiến tôi mừng như mở cờ trong bụng. Tôi tranh thủ mua thêm mớ rau non, ít thịt, vài con cá tươi – những thứ lâu rồi mới dám mua đầy đủ một lần. Trong lòng tôi chỉ mong mâm cơm hôm nay khiến mẹ chồng hài lòng một chút, như một sự công nhận nhỏ nhoi dành cho tôi.
Về đến nhà, tôi bày biện từng món: canh rau dền nấu tôm, thịt xào, đĩa rau luộc… Mâm cơm hôm nay đầy đặn hẳn so với mọi ngày. Tôi ngắm nhìn mà thấy tự hào.
Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả sụp đổ.
Chồng tôi bước vào. Mặt anh đỏ gay, ánh mắt nhìn mâm cơm như muốn bốc cháy. Chưa kịp để tôi nói gì, anh ta lao đến… đạp tung mâm cơm.
Tô canh văng tung tóe. Đĩa rau bay xuống nền. Cá nát bét, nước sốt chảy thành vệt dài trên sàn. Tôi đứng chết lặng, tay run bần bật. Cả người cứng lại, không thốt nổi một tiếng nào.
Anh ta gằn giọng, từng chữ như cứa vào tim tôi:
– “Tôi cho bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu! Ai cho cô tự ý mua thêm? Cô định phung phí để tôi vác nợ à?”
Không khí trong nhà đặc quánh lại. Tôi cúi mặt, vừa xấu hổ vừa uất nghẹn. Từng âm thanh của mâm cơm vỡ nát như đập vào ngực tôi.
Tôi nghĩ mẹ chồng sẽ lên tiếng bảo vệ mình. Nhưng bà bất ngờ đứng bật dậy, nghiêm giọng:
– “Đúng rồi!”
Tôi sững người. Chồng tôi cũng tròn mắt.
Nhưng bà nói tiếp, giọng đanh lại:
– “Đúng rồi! Ai cho anh tự ý nói chuyện tiền nong mà không hỏi vợ? Việc bếp núc chi tiêu là của nó! Anh không phải muốn quát là quát.”
Cả căn nhà im bặt.
Tôi nhìn mẹ chồng, bàng hoàng. Chồng tôi tái mặt, không nói được lời nào.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra: suốt bao năm tôi tủi thân vì nghĩ mẹ chồng luôn đứng về phía con trai. Nhưng hôm nay, chính bà lại là người kéo tôi ra khỏi sự nhẫn nhịn bấy lâu.
Tôi hít sâu, cố kiềm nước mắt. Chồng tôi, vẫn còn giận nhưng đã run rẩy bước lại mâm cơm đổ nát, lúng túng nhặt từng miếng, ánh mắt đầy sợ hãi và hối hận.
Tôi nói, giọng còn run nhưng rõ ràng:
– “Mẹ… từ nay con xin được tự chủ chuyện đi chợ. Con biết cách tính toán, không để ai phải phàn nàn.”
Mẹ chồng gật đầu:
– “Con làm được. Mẹ tin.”
Tôi cúi xuống, nhặt từng miếng thức ăn, xếp lại mâm cơm. Không phải vì cố gắng gồng mình nữa, mà vì tôi thấy mình đang đứng lên cho chính mình – lần đầu tiên sau nhiều năm.
Ngày hôm đó, tôi học được một điều:
Không phải mâm cơm đầy hay ít quan trọng.
Quan trọng là tôi có quyền đứng lên, tự làm chủ cuộc sống của chính mình.